Chương 45: (Vô Đề)

"Ngươi nghĩ ta nên gọi ngươi là gì mới phải."

Câu hỏi kỳ lạ, Tiết Ninh ngẩn người đáp: "Ngươi muốn gọi thế nào cũng được."

"Thật sao." Tần Giang Nguyệt từ từ nói: "Ta gọi ngươi, ngươi thật sự là ngươi sao?"

Tiết Ninh cảm thấy tiếng chuông tang vang vọng bên tai.

Hắn nghi ngờ rồi!

Chắc chắn là hắn đã nghi ngờ!

Cuối cùng nàng đã OOC đến mức Tần Giang Nguyệt chuẩn bị trải lòng ra sao!

Trái tim Tiết Ninh đập thình thịch, mắt tròn mở to nhìn nam nhân bên giường, dù hiện tại hắn mệt đến mức khó khăn trong việc nhấc tay nhấc chân, nhưng áp lực nặng nề này khiến nàng luôn sẵn sàng nhảy cửa sổ bỏ chạy.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, nàng biết chắc rằng hắn không phải mới nghi ngờ, có lẽ từ lâu đã đoán già đoán non về thân phận thực sự của nàng, chỉ là không thể xác định được cơ thể này thực sự là gì mà thôi.

Lúc này rùa thần nhỏ của nguyên chủ cũng đã ăn xong, cuội đối thoại của họ không tránh mặt nó, nó nghe không hiểu gì cả: "Chân quân, người đang nói gì thế?"

Nghe thấy tiếng nó, trong lòng Tiết Ninh thấy yên tâm hơn hẳn, phải rồi, linh thú ký kết khế ước với nguyên chủ vẫn còn ở đây, nó chưa nhận ra điều gì bất thường về nàng, cho thấy nàng đã nhập vai vào cuốn sách rất triệt để, dù Tần Giang Nguyệt có nghi ngờ cũng không có bằng chứng nguyên chủ đã bị đánh tráo.

Chỉ cần nàng không chịu thừa nhận là được.

Tiết Ninh vừa định mở miệng thì nghe Tần Giang Nguyệt nói: "Không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm, không cần căng thẳng."

… Nàng đã toát mồ hôi, trong đầu đã bị coi như quái vật nhập xác bị c.h.é. m c.h.ế. t vài vòng, giờ hắn lại nói chỉ là nói chuyện phiếm?

Thật sao? Nàng không tin.

"Ta chẳng hề căng thẳng." Nàng cố gắng nói.

Tần Giang Nguyệt thản nhiên thu hồi ánh mắt, nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khi người ta không đề cập nữa, Tiết Ninh tự nhiên cũng không muốn khơi mào vấn đề đưa mình vào chỗ chết, nhưng nàng vẫn còn hồi hộp.

Giơ tay lau mồ hôi, nàng quyết định tìm việc làm để xoa dịu tâm trạng.

Và thế là nàng ra ngoài làm vườn.

Tần Bạch Tiêu đang tập kiếm, Ôn Nhan không có việc gì làm, cũng đang ngồi thiền tu luyện trong nhà.

Bên ngoài cửa phòng vẫn khá yên tĩnh, Tiết Ninh mải mê làm vườn.

Ba người mỗi người một việc cũng coi như yên ổn.

Ở phòng bên cạnh, chỉ cách một bức tường, rùa thần nhỏ không đi theo, nó ăn quá no, hơi đầy bụng, đang nằm ngửa bụng lên trời cùng Tần Giang Nguyệt chợp mắt.

Nó nằm rất gần hắn, cũng có ý định chăm sóc hắn, vậy nên khi hắn mở mắt, nó lập tức phát hiện ra.

Sự quan tâm vừa đến miệng thì bị ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí của hắn làm cho giật mình, rùa thần nhỏ run lên, mai rùa lật ngược, bốn chi và đầu thu hẳn vào trong, chỉ còn cái đuôi lòi ra ngoài.

Tần Giang Nguyệt liếc mắt nhìn rùa thần nhỏ, vẻ sợ hãi của nó cũng giống như chủ nhân của nó vậy.

Chỉ nói vài câu mà đã khiến nàng tái mặt, mồ hôi lạnh đầy trán, như thể sợ người khác không biết nàng có vấn đề vậy.

Vấn đề của nàng nếu nói nhẹ thì chỉ là đối diện với hắn, một người sắp chết, không ảnh hưởng nhiều.

Nhưng nếu nói nặng thì thậm chí nàng còn lừa được cả linh thú ký kết khế ước với mình, tài năng này đâu phải kém cỏi như vẻ bề ngoài?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!