Lưỡi kiếm phát ra ánh sáng chói lóa, lạnh như băng tuyết, Tiết Ninh không hề nghi ngờ, chỉ cần nàng từ chối, Tần Bạch Tiêu sẽ không ngần ngại ra tay, không còn quan tâm đến chuyện nàng là nữ nhân hay không nữa.
Khi Tiết Ninh trở thành kẻ thù sẽ không còn phân biệt giới tính.
… Ai thèm ở lại đây chứ! Nếu không phải không có nơi nào để đi, cả thời cơ lẫn vận mệnh, sao nàng muốn ở lại đây chịu đựng sự khinh miệt của người khác chứ?
Tiết Ninh bực bội, nàng không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, thà rằng cá c.h.ế. t lưới rách, nàng không sống như thế này nữa!
Trước khi nàng mở miệng, kiếm của Tần Bạch Tiêu đột nhiên trở lại vào vỏ.
Không phải Tần Bạch Tiêu tự nguyện thu kiếm, cũng không phải vì khí thế của Tiết Ninh đã làm cho bảo kiếm trải qua trăm trận kia hoảng sợ, mà là Tần Giang Nguyệt đã đến, một mình hắn nhưng sở hữu một khí thế khiến cho kiếm của hắn ta phải kinh hãi mà ẩn náu, phía sau hắn là Ôn Nhan với vẻ mặt lo lắng.
Tần Bạch Tiêu ngây người quay đầu, có chút lúng túng dạt sang một bên.
Tần Giang Nguyệt tiến lên, không thèm nhìn em trai một cái nào.
"Huynh trưởng, ta..."
"Ta biết ngươi có ý tốt."
Tần Giang Nguyệt hiếm khi ngắt lời người khác, luôn kiên nhẫn lắng nghe người ta nói hết lời, là một người nghe chuyện rất tốt, dù rằng số người có thể khiến hắn trở thành người nghe không nhiều.
"Nhưng Bạch Tiêu, Tiết Ninh là vị hôn thê của ta, nơi này cho đến khi ta thực sự c.h.ế. t đi vẫn là của ta."
Lời nói của Tần Giang Nguyệt không dài, nhưng nói ra rất chậm và tốn sức.
Tần Bạch Tiêu muốn đỡ lấy hắn, hắn ta có thể cảm nhận sự yếu ớt của hắn, nhưng Tần Giang Nguyệt đã tránh né.
Hắn nhìn về phía Tiết Ninh: "Đến đây."
Tiết Ninh cầm rùa thần nhỏ đã hạ tay xuống từ lúc nào.
Rùa thần nhỏ co ro trong ống tay áo của nàng, nhìn thấy bàn tay nàng siết chặt thành nắm đấm.
"Ta bảo nàng ở lại đây, không ai có thể đuổi nàng đi."
Tiết Ninh không cảm thấy vui vẻ gì.
Nàng càng cảm thấy tâm trạng tồi tệ hơn.
"Có phải các ngươi nghĩ rằng ta thèm muốn ở lại đây lắm không?" Nàng lạnh lùng cười một tiếng, môi mím chặt, mắt dán chặt vào Tần Bạch Tiêu.
Tần Bạch Tiêu nắm chặt kiếm, bị ánh mắt của nàng làm cho có phần lo lắng.
Tần Giang Nguyệt nhìn nàng, thấy nàng mở miệng, có thể đoán được nàng sắp nói lời tức giận muốn bỏ đi, sao nàng có thể đi được? Trong lòng hắn hiếm khi vì điều gì mà "nôn nóng", khí huyết dâng trào, mắt trước mờ đi.
Khi đứng vững lại, hắn đã nắm lấy một bàn tay.
Trắng ngần, nhỏ nhắn, là tay của Tiết Ninh.
Nàng trông có vẻ ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ hắn sẽ đột ngột làm như vậy.
Hai người kia cũng đều sững sờ, Tần Bạch Tiêu suýt nữa thì để rơi kiếm xuống đất, Ôn Nhan thì sắc mặt tái nhợt, bước chân không tự chủ lùi lại.
"… Hơi chóng mặt, xin phép."
Tần Giang Nguyệt nói một câu như vậy, coi như giải thích cho hành động của mình, nhưng bàn tay lạnh của hắn lại đặt trên lòng bàn tay nàng, tay lớn đến vậy, nói là đang đỡ nàng còn không bằng là đang nắm c.h.ặ. t t.a. y nàng.
Tim Tiết Ninh đập nhanh, nàng vô thức nhìn vào mắt hắn, mái tóc dài che đi nửa khuôn mặt hắn, che lấp đi biểu cảm của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!