Chương 40: (Vô Đề)

Tần Bạch Tiêu lảng tránh ánh mắt, siết c.h.ặ. t t.a. y cầm kiếm, không còn gì để nói, chỉ tiếp tục luyện kiếm.

Chân quân không ăn?

Dù là lần đầu tiên xuống bếp nhưng Ôn Nhan làm việc gì cũng tốt, điều này trong Tiên Phủ là điều dĩ nhiên ai cũng biết.

Chân quân cũng không phải người sẽ phí hoài tấm lòng người khác vì một vài món ăn không ngon.

Không tin ư? Xem các món Tiết Ninh nấu, chân quân không phải cũng ăn sao!

Tất nhiên đó là những gì nó thấy sau khi đến đây, trước đó có ăn hay không thì nó không biết.

Rùa thần nhỏ lợi dụng lúc hai người đang mải mê suy nghĩ, lén lút vào phòng của Tần Giang Nguyệt.

Bên ngoài thế nào không quan trọng, vừa vào trong phòng là lòng nó đã yên tĩnh lại.

Rùa thần nhỏ đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, định sẽ nói vài lời thay Tiết Ninh, dù sao nó cũng là linh thú của nàng, con không chê mẹ xấu mà!

Nhưng không ngờ, nó chẳng thấy gì cả.

Căn phòng trống không.

Chân quân đâu???

Chân quân to lớn của ta đâu???

Tiết Ninh ở phía sau vách núi đang dày vò bó hoa trước mặt. Nàng coi những bông hoa này như Tần Giang Nguyệt, ban đầu chỉ còn vài cánh, nàng nhẫn tâm nhổ hết chúng.

Cầm trên tay cành hoa khô héo, Tiết Ninh cảm thấy phần nào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, nàng bản năng quay lại, thấy một người mà nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp ở đây.

Nàng đã nghĩ có thể là rùa thần nhỏ đang điên cuồng.

Hoặc chỉ là vài loài bò sát hay côn trùng đang quấy rầy.

Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp Tần Giang Nguyệt ở đây.

Trời đã tối, không chỉ ngạc nhiên vì hắn đến mà còn bởi hắn mặc một thân bạch y.

Ánh trăng chiếu xuống chiếc áo lụa bạc màu trắng và áo choàng bạc của hắn, mái tóc đen nhánh của hắn buộc gọn bằng ngọc quan nhẹ nhàng bay trong gió.

Khuôn mặt và khí chất của hắn quá tuyệt, vượt xa mọi người, ngay cả em trai ruột của hắn là Tần Bạch Tiêu cũng không thể sở hữu được khí chất độc đáo này, ngay cả lúc hắn đã c.h.ế. t cũng vậy.

Cái loại khí chất sạch sẽ có thần tính này Tiết Ninh không thể diễn tả chi tiết thành lời được.

Hắn đến đây để làm gì?

Nàng chưa quên việc ban ngày hắn đã thờ ơ với lời cầu xin của nàng, Tiết Ninh cắn môi dưới, dù sao hắn cũng không phải đến tìm nàng, không quan tâm đến hắn là tốt nhất.

Nàng quay lưng lại, tiến sát hơn về phía vách đá, nhìn xuống những đám mây đen cuộn trào bên dưới, tâm trạng vốn đã dịu đi giờ lại càng trĩu nặng.

Nàng giống như một con đại bàng cái thu mình trong góc khuất, lén lau nước mắt.

"Tiết Ninh."

Dù không còn bước chân nào vang lên, Tần Giang Nguyệt đã lên tiếng, trong đêm tĩnh lặng, giọng nói của hắn rất trầm ổn và thanh bình như một làn gió nhẹ tạo nên sự tương phản lớn với cảm xúc thăng trầm của Tiết Ninh.

Gọi làm gì? Tiết Ninh cảm thấy việc không để ý đến người khác thật sự rất sảng khoái, không trách Tần Giang Nguyệt không thích để ý đến nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!