Ôn Nhan vội vàng đồng ý, cũng không quên Mộ Văn đang khổ sở, trước khi rời đi còn định van xin cho nàng ta nhưng Mộ Không Du đã trực tiếp đuổi người ra, phong ấn vô cùng mạnh mẽ, hiện tại tu vi của Ôn Nhan không thể lay chuyển nổi một ly.
Nàng ta không dám xông vào nơi có sấm sét cường đại như thế.
Cuối cùng chỉ đành bỏ cuộc, còn không kịp thu dọn hành lý, chỉ đơn giản thay quần áo đã nóng lòng đến đây.
Ý của phủ chủ, ngay cả Tần Giang Nguyệt cũng không thể từ chối mãi.
Tần Bạch Tiêu tâm trạng phức tạp đến báo cáo việc này với Tần Giang Nguyệt, mặc dù hắn ta biết rằng chắc chắn huynh trưởng đã nghe thấy.
Hắn ta lặp lại chuyện này một lần nữa trước cửa, đang chờ Tần Giang Nguyệt ra ngoài gặp Ôn Nhan.
Trong phòng, sắc mặt Tiết Ninh lúc xanh lúc trắng, nàng thấy Tần Giang Nguyệt đứng dậy, chuẩn bị mở miệng gặp họ.
Tiết Ninh bỗng nhiên tiến lên, vội vàng bịt miệng Tần Giang Nguyệt.
Lông mày Tần Giang Nguyệt nhíu lại, ánh mắt bình tĩnh nhưng sắc bén nhìn nàng, tay nàng hơi run rẩy nhưng vẫn siết chặt lấy môi hắn, đôi môi lạnh nhưng mềm mại chạm vào lòng bàn tay nàng, cảm giác ẩm ướt nóng bỏng khiến người ta bực bội.
"Không được đồng ý." Giọng Tiết Ninh hoảng hốt, mắt đầy sự nóng lòng: "Bảo nàng ta đi đi."
Ánh mắt Tần Giang Nguyệt rũ xuống, nhìn chằm chằm vào tay nàng nhưng không có phản ứng.
Bên ngoài cửa, Tần Bạch Tiêu không nhận được câu trả lời, cũng không muốn Ôn Nhan cứ đứng đó lo lắng trong lòng bèn tiếp tục mở miệng: "Huynh trưởng? Ngươi còn ổn chứ?"
Không cần phải nghi ngờ, giây tiếp theo nếu Tần Giang Nguyệt không mở miệng, Tần Bạch Tiêu chắc chắn sẽ xông vào.
Ánh mắt Tiết Ninh tràn ngập sự cầu khẩn, Tần Giang Nguyệt nhắm mắt lại, đưa tay kéo tay nàng xuống, vẻ mặt quyết đoán của Tiết Ninh thế mà dễ dàng bị hắn kéo ra.
Ngay sau đó, Tần Bạch Tiêu đẩy cửa bước vào, thấy Tần Giang Nguyệt bình thản ngồi đó, vẻ mặt ung dung, bên cạnh là Tiết Ninh đã thay đổi hoàn toàn, chiếc váy màu nhạt mang phong cách trẻ trung, kiểu tóc cũng thay đổi, như thể là một người khác.
Nàng đang tức giận dữ dội nhìn hắn ta, Tần Bạch Tiêu không khỏi cúi đầu, không biết tiếp tục bước tiếp nên bước chân trái hay phải trước.
Nhưng hắn ta không cần phải lo lắng về điều đó nữa, Ôn Nhan theo sát vào, ngay tại cửa đã quỳ xuống.
"Sư huynh, ban đầu phủ chủ giam ta ở tầng chín của Tư Các để suy ngẫm, hôm nay bỗng dưng thả ta ra, lệnh cho ta đến đây chăm sóc cho sư huynh."
Phần sau nàng ta nhìn Tiết Ninh, tất nhiên là không thể nói ra được.
Nhưng Ôn Nhan liếc mắt nhìn Tiết Ninh một cái, khi tiếp xúc với ánh mắt đó, Tiết Ninh lập tức hiểu ra, ông lão đáng c.h.ế. t kia chắc chắn là nhắm vào nàng!
Tiết lão sư đây sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!
Phủ chủ bảo Ôn Nhan đến đây chắc chắn là đã quyết định để nàng ở lại.
Ôn Nhan không phải là tiên tì hay linh dược ban đầu được cử ra sau núi, nàng ta là đệ tử thân truyền của đại trưởng lão, dù nàng ta chưa từng nói ra nhưng trong Vô Tranh Tiên Phủ ai cũng biết tấm lòng nàng ta dành cho Tần Giang Nguyệt.
Nếu không phải vì Tiết Ninh chiếm đoạt Tần Giang Nguyệt từ sớm thì phủ chủ và đại trưởng lão đã làm chủ cho họ rồi.
Hiện tại việc chủ phủ đưa Ôn Nhan tới đây cũng không khó để đoán, chắc hẳn hôm qua Tiết Ninh lại làm điều gì đó với dây leo khiến phủ chủ tức giận.
Phủ chủ có địa vị cao quý nhiều năm, ngoài Ma tộc ra, hiếm khi có ai dám phản nghịch với ông ta như vậy, trước khi Tần Giang Nguyệt gặp sự cố cũng hiếm khi từ chối ông ta, chỉ sau sự cố mới liên tục từ chối.
Tần Giang Nguyệt quá hiểu phủ chủ, người được gửi tới lúc này, dù hắn để nàng ta trở về, không lâu sau phủ chủ vẫn sẽ khiến nàng ta quay lại, áp lực sẽ chỉ chất chồng trên người Ôn Nhan khiến nàng ta khó xử giữa hai phía mà thôi.
Tần Giang Nguyệt không thích làm khó người khác.
Trước đây hắn thà làm khó mình cũng không làm khó người khác.
Nhưng hiện tại đột nhiên hắn không muốn phải làm khó mình nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!