Chương 37: (Vô Đề)

"Thực ra ta cũng không biết."

Tiết Ninh bỗng nói: "Những việc ta không biết còn nhiều lắm, nhiều như sao trên trời, đếm cũng không xuể."

"Kiểu tóc trước đây chải rất lâu, cũng chẳng bao giờ tháo ra, bao nhiêu năm như một ngày. Hiện tại tháo ra thì không thể phục hồi, đành bỏ không chải nữa."

Nàng tụ tóc dài về một bên ngực, cúi đầu bện tóc.

"Bện một cái tóc đơn giản thôi, dù sao chỗ này cũng chẳng có mấy người."

Tần Giang Nguyệt lặng lẽ nhìn Tiết Ninh bện tóc.

Tay nàng rất khéo, dù không biết chải những kiểu tóc phức tạp của nữ nhân, nhưng bện tóc lại rất giỏi, các kiểu tóc nhỏ khác nhau không là gì, nhưng hiện tại không có nhiều thời gian, nàng chỉ bện một cái để lệch một bên, không vướng là được.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với Tần Giang Nguyệt, hắn có một sức hút đặc biệt, chỉ cần ở bên cạnh hắn, lòng nàng như chiếc cối xay gió, không kìm lòng được mà theo hắn quay mãi.

"Đêm qua ta thử suốt một đêm, hoa đó chẳng có phản ứng gì cả."

Tiết Ninh lấy ra bông hoa Tần Giang Nguyệt đã đưa, cánh hoa đã bắt đầu tàn úa, trông rất héo rũ.

"Vì vậy ta muốn thử cái khác, vừa đúng lúc lấy ngay mấy cành dây leo, không phải cố ý không nghe lời ngươi, ta tưởng chỉ là ngươi không cho ta đốt chúng mà thôi."

Nàng giải thích vấn đề ban đầu.

Quả thật là không giống như trước đây chút nào.

Nói là muốn thay đổi thì thực sự đã thay đổi.

Đây có còn là người luôn ăn nói không giữ lời, nói dối như trước kia không?

"Ta sẽ thử lại, ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt."

Tiết Ninh đứng dậy tới, đẩy chiếc xe lăn đến bên giường, cúi người định giúp hắn lên giường.

Tần Giang Nguyệt đồng ý.

Hắn không nói gì về việc không cần nghỉ ngơi, bởi hắn biết rõ rằng Tiết Ninh đẩy xe lăn tới, tức là dù hắn nói gì đi nữa, nàng cũng sẽ bắt hắn nằm xuống.

Điều này không quan trọng, dù sao ở đâu cũng chỉ là ngẩn ngơ, nằm xuống thì nằm.

Tần Giang Nguyệt nằm trên giường, đôi mắt màu hổ phách trống rỗng, so với lúc mới gặp, dường như hắn càng trở nên im lặng hơn.

Tiết Ninh có chút không chịu nổi không khí u ám nặng nề này.

Nàng lại nhìn hắn một lúc, quay người định bỏ đi nhưng bỗng nhiên tay áo bị ai đó nắm lấy.

Nàng ngạc nhiên quay lại, Tần Giang Nguyệt nhìn nàng bằng ánh mắt thờ ơ: "Vết thương của ngươi, hôm nay không được dùng linh lực nữa."

… Ồ, phải rồi, tối qua bị phản phệ.

Tiết Ninh nhăn mày, có chút không vui: "Ta còn muốn thử lại…"

Sự tàn tạ của cánh hoa lúc nào cũng nhắc nhở nàng về sự bất lực của mình, ngay cả một khúc gỗ đứt cũng có thể phản phệ nàng, nàng thực sự không thể đợi để chứng kiến sự thay đổi.

"Tu luyện nhất định không nên vội vàng." Tần Giang Nguyệt từ từ buông tay áo của nàng: "Nhưng đây chỉ là lời khuyên của ta, ngươi có thể không nghe."

Nhắc nhở xong, nhiệm vụ của hắn cũng coi như đã hoàn thành, Tần Giang Nguyệt nhắm mắt, thực sự không thể ngủ, nhưng cũng chỉ có thể như vậy.

Cô nương bên giường bỗng nhiên dừng lại một lúc, sau đó từ từ ngồi xuống bên cạnh giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!