Trời dần sáng, vạn vật sắp trỗi dậy, Tiết Ninh mang về một cành dây leo đã bị chặt xuống trước đó: "Nếu hoa không được, ta đổi cái khác thử xem sao."
Dù sao Tần Giang Nguyệt chỉ nói không được đốt những cành dây leo này chứ không có nói không được dùng để tu luyện.
Có sẵn thì dùng, không lý do gì không dùng cả.
Tiết Ninh quyết tâm, đưa toàn bộ linh lực đã tích lũy cả đêm cho bông hoa không thể tái sinh vào trong cành dây leo.
Trong Vô Tranh Pháp Các, Mộ Không Du mặc áo tím đội mũ vàng đang ngồi thiền tu luyện, bỗng nhiên mở mắt ra từ trạng thái nhập định.
Tiết Thông, con gái ngươi có vấn đề à?
Có phải không???
Mộ Không Du mặc áo tím đội mũ vàng, gương mặt lạnh như băng, trong lòng không khỏi muốn Tiết Ninh bị phản phệ ngay tức khắc.
Nhưng nếu nàng thật sự c.h.ế. t đi như vậy, nguyên nhân cái c.h.ế. t có thể sẽ khiến bí mật của ông ta bị phơi bày, điều đó sẽ rất rắc rối.
Nàng không biết gì cả, cũng không đáng chịu tội chết.
Tiết Ninh, Tiết Ninh, Tiết Ninh.
Có thể nói từ khi Tiết Ninh chuyển đến sau núi, trong đầu phủ phủ ngày ngày bận rộn đều suy nghĩ đến cái tên này, ông ta thật sự rất phiền muộn.
Không g.i.ế. c nàng cũng phải cho nàng một bài học, khiến nàng không còn sức lực để làm những chuyện vô nghĩa nữa.
Mộ Không Du nghĩ như vậy, ngón trỏ tay phải tỏa ra ánh sáng âm u, một ánh sáng xanh nhạt mờ ảo biến mất tại đầu ngón tay, cách hàng nghìn dặm ở sau núi, Tiết Ninh bị linh lực phản phệ, dù cố gắng tránh né tia sáng ấy trong nháy mắt, nàng vẫn bị trúng.
Ngực đau thắt, vết thương cũ chưa lành hẳn nay lại thêm vết mới, m.á. u từ khóe miệng Tiết Ninh trào ra.
Rùa thần nhỏ thấy thế, vội vàng dùng mai rùa của mình chống đỡ cơ thể suýt chút nữa ngã xuống của nàng.
"Tiên tử, ngươi không sao chứ???"
Quả thật nó rất có lòng, ăn của nàng vài bữa đã biết đỡ lấy nàng.
Tiết Ninh không cam lòng lau khóe miệng: "Không sao, ta lại thử xem."
Nàng không từ bỏ.
Bông hoa vô căn không cho nàng bất kỳ phản ứng nào, dây leo này không những không có phản ứng mà còn phản phệ, nàng nóng tính lên, không chịu bỏ cuộc.
Nàng phải làm rõ chuyện này mới được.
Vì thế Mộ Không Du dù đã sẵn sàng nhập định trở lại, lại một lần nữa cảm nhận được sự xâm nhập của linh lực.
"…"
Tiết Ninh thật sự là gan lớn, vẫn không biết từ bỏ trước khó khăn.
Linh lực của nàng chỉ như hạt cát bé nhỏ, thực sự không thể gây tổn hại gì cho Mộ Không Du, chỉ như phù du hám thụ, giá trị duy nhất là để khẳng định sự tồn tại của mình trước người mạnh mẽ.
So với lần trước, lượng linh lực nàng bơm vào lần này còn ít hơn, Mộ Không Du nhẹ nhàng vung tay áo, Tiết Ninh lại một lần nữa bị phản phệ.
Lần này nàng đã có sự chuẩn bị, kịp thời né tránh, chỉ hơi bị ảnh hưởng một chút.
Nhìn vào cành dây leo đã bị chặt thành vài đoạn, nhớ lại lời nhắc nhở của Tần Giang Nguyệt, Tiết Ninh không còn cứng đầu, quăng nó sang một bên.
Quăng xong vẫn chưa hả giận, nàng lại chạy đến đá đạp nó, vẫn chưa thỏa mãn bèn gọi con rùa thần đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!