"Ngươi ngủ đi."
Tiết Ninh ôm quyền từ biệt, động tác đóng cửa khi ra ngoài rất lưu loát.
Ra đến ngoài mới nhớ nơi này chỉ có một căn phòng, nàng ra ngoài thì phải ngủ ở đâu chứ?
Hơn nữa bên trong có Tần Giang Nguyệt, chủ đề dừng lại ở lúc hơi ngượng ngùng, nhưng bên ngoài lại có Tần Bạch Tiêu!
Trong truyện gốc, mỗi lần nguyên chủ gặp Tần Bạch Tiêu đều không lần nào là không xui xẻo!
Tiết Ninh muốn mở cửa trở lại vào trong, bỗng nghe thấy giọng nói của Tần Bạch Tiêu: "Ngươi đã làm bữa tối cho huynh trưởng sao?"
Tiết Ninh vội vàng quay lại: "Ta không có đầu độc!"
Rùa thần nhỏ cũng theo váy nàng mà ra, nghe vậy nhảy lên nói: "Ta ăn rồi, không chết, vẫn còn sống!"
Tần Bạch Tiêu: "…"
Là em trai của Tần Giang Nguyệt, nam chính tự nhiên cũng là người đẹp trai phong nhã.
Nhưng vì có người anh như ngọc trước mắt nên ít người chú ý đến vẻ đẹp xuất chúng của em trai này.
Sau cái c.h.ế. t của Tần Giang Nguyệt một thời gian dài, Tần Bạch Tiêu mới hoàn toàn hợp tác với Kiếm Diệt Ma, trong một trận chiến chống lại Ma tộc nổi bật lên, mọi người mới phát hiện hóa ra là hai anh em đều rất xuất sắc, chỉ là trước kia em trai bị anh trai che khuất ánh sáng mà thôi.
Tần Bạch Tiêu nắm trong tay một thanh kiếm dài màu đen giản dị cổ xưa, đó là kiếm bản mệnh hiện tại của hắn ta.
Trong truyện gốc, hắn ta không có kiếm bản mệnh riêng, nhưng hiện tại lại tìm được thanh kiếm bản mệnh này trước khi anh trai của mình giao kiếm lại cho hắn ta, cũng chính lúc này… cốt truyện mới bắt đầu thay đổi?
"Ta sẽ ở lại đây quan sát ngươi." Sau một hồi Tần Bạch Tiêu mới nói ra một câu như vậy: "Ngươi bỗng nhiên có lương tâm là tốt nhất, nếu có ý đồ xấu xa khác, ta sẽ là người đầu tiên g.i.ế. c ngươi."
Hắn ta từng chữ từng chữ nói ra, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng và đè nén: "Người khác có thể vì Tiết trưởng lão mà lần này tới lần khác bỏ qua cho ngươi, nhưng ta thì không, ta chỉ quan tâm đến huynh trưởng của ta có tốt hay không mà thôi.
Hắn ta đột nhiên tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoảng một ngón tay.
"Ta sẽ luôn dõi theo ngươi."
Tiết Ninh cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng lên.
Chỉ là dõi theo? Được thôi, nhìn thì cũng chẳng c.h.ế. t ai, nếu chỉ như vậy, nàng chẳng sợ chút nào.
"Tùy ngươi."
Nàng chống tay vào hông, trừng mắt nhìn lại hắn ta, Tần Bạch Tiêu bỗng ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng, ánh mắt hơi thay đổi, lùi ra xa.
"Muốn nhìn thì cứ nhìn, tốt nhất là lúc nào ngươi cũng dõi theo ta, nếu ngươi không nhìn ta thì ngươi sẽ là cái này."
Tiết Ninh đưa ra một ngón tay, cười lạnh một tiếng, lại trừng mắt hắn ta một cái rồi đi vòng ra sau nhà.
Nàng lười để ý đến hắn ta.
Chưa được bao lâu mà mỗi ngày đã bị người này đến người khác uy h.i.ế. p và đe dọa, kiểu ông già xấu xa như Mộ Không Du thì không nói, Tần Bạch Tiêu cũng không thể làm gì nàng, nàng không chiều theo hắn ta.
Tần Bạch Tiêu nhớ lại ngón tay nhỏ mà nàng đã đưa ra, dừng lời, chân bước theo một bước, muốn đi theo sau theo dõi nàng, nhưng nam nữ có sự khác biệt, nghĩ đến nàng ở bên ngoài cũng không can thiệp được gì vào huynh trưởng, thỉnh thoảng dùng thần thức nhìn một cái là được.
Nghĩ vậy, hắn ta từ bỏ ý định đi theo.
Huynh trưởng ra lệnh cho hắn ta luyện kiếm suốt một đêm, hắn ta không dám lười biếng, nói vài câu rồi lại tiếp tục luyện kiếm.
Luyện một lượt bộ kiếm pháp, từ mồ hôi đầm đìa đến khi không còn cảm giác gì đặc biệt, có lẽ là đã có tiến bộ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!