Chương 31: (Vô Đề)

"Chân quân, cứu mạng!" Rùa thần nhỏ bị Tiết Ninh đe dọa, tâm hồn không yên ổn được trong một thời gian dài.

Tần Giang Nguyệt nhìn Tiết Ninh một lúc lâu, nói: "Nếu ngươi từ bỏ đạo kiếm, phải bắt đầu lại từ đầu, thời gian gấp gấp, tốt nhất là bắt đầu ngay bây giờ."

"Gấp đến nỗi không cho ta ăn một bữa cơm sao?" Tiết Ninh trông rất thư thái: "Ngươi chắc chắn rằng bụng đói sẽ có sức lực dạy ta sao?"

Tần Giang Nguyệt: "Chắc chắn."

"Vậy thì ta không chắc bụng đói có thể tập trung học hành." Tiết Ninh vẫn còn ngồi xổm, nàng vừa quay đầu lại, mái tóc đen nhánh như lông vũ quét qua, nở nụ cười đầy ý vị: "Con người là sắt, cơm là thép, thân thể là vốn liếng của cách mạng, mọi người cùng bảo vệ nhau nhé."

Tần Giang Nguyệt không nói gì.

Đôi giày bị cái gì đó chạm nhẹ, lời của rùa thần nhỏ do dự truyền đến: "Chân quân, ta nghĩ tiên tử nói đúng."

Miễn là nàng không nhắc đến chuyện ăn canh ba ba thì mọi thứ đều đúng.

Tần Giang Nguyệt tiếp tục im lặng.

Hắn lặng lẽ nhìn Tiết Ninh phân loại nguyên liệu và bắt đầu nấu nướng.

Đó là một quá trình tràn đầy sức sống.

Khói bếp nghi ngút, mùi thơm của bữa ăn kích thích tới tận lòng người, mọi thứ đều tràn ngập hương vị của đời thường, là trải nghiệm mà hắn chưa từng có từ nhỏ đến lớn.

Đối với một thiên tài tu luyện từ ba tuổi, năm năm tuổi đã lên Trúc Cơ, dù là trước khi tích cốc, hắn cũng chỉ uống sương tiên, thỉnh thoảng mới ăn vài món bánh ngọt tinh xảo.

Cơm trắng trong veo được đựng trong bát gỗ, tối nay có nguyên liệu, Tiết Ninh nấu ba món mặn một món canh, hai người cùng một rùa ăn.

Thật kỳ diệu chính là, rùa thần nhỏ cũng có riêng bát đũa của mình, do Tiết Ninh ngẫu nhiên làm ra, khu rừng sau nhà thiếu thứ gì cũng được, chỉ không thiếu cây cối thực vật, trước đây nàng dự định dùng làm củi, sau đó nàng tùy tiện dùng Mộc Linh Căn để làm ít bát đũa.

"Ăn nhanh đi, ăn nhanh đi."

Tiết Ninh vừa chuẩn bị xong đã bắt đầu ăn, có thể thấy rằng tâm trạng của nàng rất tốt, thoáng đãng và vui vẻ, chẳng hề nhớ lại những bất công mà mình phải trải qua trong hôm nay, mắc kẹt trong không gian hẹp đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoàn toàn khác với quá khứ.

Trước mắt có bóng tay đung đưa, Tần Giang Nguyệt nhìn qua, Tiết Ninh nhìn hắn rồi nói: "Nếu không ăn bây giờ thì sẽ hết đấy, con rùa này tuy nhỏ nhưng ăn rất nhiều."

Tần Giang Nguyệt bèn phát hiện, rùa thần nhỏ kia đã gần như ăn sạch món ở đĩa trước mắt.

Tiết Ninh sợ hắn không có gì để ăn, đặc biệt gắp ra một ít bỏ vào một đĩa riêng.

Thịt gà mềm mại, rau cải trắng xốp hình con thỏ ngọc, Như Ý cuộn cùng với canh rau sạch màu trắng sữa.

Tất cả đều là món ăn thơm ngon hấp dẫn.

Hắn nhếch môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Ngược lại, Tiết Ninh nhanh chóng đặt bát đũa xuống, đứng dậy nói: "Ta ra ngoài xem củi, sao cảm thấy thiếu đi nhiều vậy."

Nói xong nàng bèn ra khỏi cửa, nàng vừa đi, rùa thần nhỏ ăn càng thả ga hơn: "Chân quân mau ăn đi, ai ngờ tiên tử không ra gì nhưng nấu ăn lại rất ngon, người đừng sợ, ta đã ăn mấy bát rồi, rất an toàn!"

... Nó nhập vai rất nhanh, hoàn toàn không để ý việc Tiết Ninh dùng nó để thử món ăn.

Tần Giang Nguyệt chợt nhíu mày, đầu ngón tay trắng ngần nhấc bát gỗ, từ từ đáp một tiếng.

"Được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!