Chương 29: (Vô Đề)

Mộ Văn vội vã bật dậy định chạy trốn, nhưng bị đại trưởng lão bắt được.

"Quên mất cái gì rồi."

Bà ta lạnh lùng nhắc nhở.

Sợ phụ thân, Mộ Văn cắn môi không cam lòng quay đầu lại, rũ mắt xin lỗi Tần Giang Nguyệt: "Sư huynh, xin lỗi, lúc nãy là ta sai, ta sẽ không dám nữa."

Tần Giang Nguyệt gật đầu, hắn chỉ hy vọng vở kịch này nhanh chóng kết thúc, những người này quá ồn ào làm đầu hắn đau tới mức muốn nổ tung, tim bị nghẽn lại, hơi thở bị đè nén rất khó chịu.

Tiết Ninh bước ra từ sau màn che, giọng nói mang chút mệt mỏi nhưng vẫn rất bình tĩnh: "Không còn gì thì mọi người cũng nên đi đi."

Nàng từ màn che bước ra, ánh mắt lướt qua Mộ Văn và những người khác: "Vô duyên vô cớ bị kêu đánh kêu g.i.ế. c một hồi, thật sự là khá mệt, không có chuyện gì khác, phiền đại trưởng lão dẫn theo nữ nhi và đệ tử của mình đi, trả lại chút yên tĩnh cho chúng ta được không?"

Tiết Ninh không uyển chuyển nói: "Về sau cũng cần người để ý đến nàng ta một chút, đừng để nàng ta đến đây nữa."

Mộ Văn trừng mắt, cảm thấy nhục nhã vô cùng, giãy giụa muốn nói gì đó lại bị đại trưởng lão hạ chú cấm ngôn.

"Được." Đại trưởng lão đồng ý, liếc mắt nhìn Tiết Ninh một cái, cảm thấy ngoài ý muốn vì người này ra đây giải vây.

Bạch Nguyệt Quang đã ấn thái dương lần thứ 7 rồi, hắn khép hờ hai mắt, trạng thái rất kém, sợ là nhịn không được bao lâu.

Trước đó hắn đã bảo vệ nàng, tuy rằng nàng bị tai bay vạ gió, nhưng Tần Giang Nguyệt đã làm đến vậy, nàng cũng không thể để hắn đau khổ mà khoanh tay đứng nhìn được.

"Đi theo ta."

Đại trưởng lão ra lệnh một tiếng, dù Mộ Văn có không muốn cũng phải đi theo.

Ôn Nhan kéo Mộ Văn đi, bước ba lần nhìn lại ba lần, dường như cũng nhận ra điều bất thường từ Tần Giang Nguyệt.

Nàng ta rất lo lắng, khó lòng từ bỏ, nhưng Mộ Văn vẫn đang giãy giụa, rắc rối mà nàng ta mang đến đã trực tiếp khiến Tần Giang Nguyệt trở nên như vậy, nàng ta tự trách mình vô cùng, quyết tâm dẫn Mộ Văn rời khỏi đây trước.

Tần Bạch Tiêu thấy họ đi rồi, ban đầu muốn lại gần xem sư huynh mình thế nào, nhưng Tiết Ninh đang ở cạnh sư huynh, hắn ta vừa định bước tới, Tiết Ninh đã cúi người lại gần Tần Giang Nguyệt.

"Đau đầu sao?"

Nàng thấp giọng hỏi, ánh mắt quan tâm không thể nào là giả khiến Tần Bạch Tiêu há hốc mồm ngạc nhiên.

… Điều này là thật sao?

Tiết Ninh thực sự quan tâm đến sư huynh?

Nữ nhân đó…

Không… không nên nghĩ như vậy.

Tần Bạch Tiêu bỗng nhiên nhận ra, tồn tại như sư huynh của hắn ta sẽ thật sự sẽ có nữ nhân nào không thích sao?

Ôn Nhan thích hắn, Mộ Văn kiêu ngạo cũng ngưỡng mộ hắn, quan tâm đến hắn thích gì ghét gì, vậy Tiết Ninh sẽ không sao?

Hắn ta không nên vội vàng cho rằng Tiết Ninh thật sự tốt với sư huynh mình là giả.

Nhưng trước đây nữ nhân này rõ ràng đã thể hiện ánh mắt đầy tình yêu với hắn ta cơ mà.

Trong lòng Tần Bạch Tiêu hơi rối, hắn ta khó khăn trong việc đánh giá Tiết Ninh một hồi, cuối cùng vẫn quyết định thực hiện mệnh lệnh sư huynh đã dặn trước đó.

Đi ra ngoài luyện kiếm.

Cửa được đóng lại từ bên ngoài, trong phòng bỗng chốc yên tĩnh, sau một hồi xáo trộn, trời cũng tối dần, Tần Giang Nguyệt lại ngồi xuống ghế, dựa vào lưng ghế, mắt chặt hai nhắm, lồng n.g.ự. c phập phồng, dù cơ thể lạnh lẽo nhưng mồ hôi lại tuôn như mưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!