Chương 20: (Vô Đề)

Nàng ăn rất ngon lành, Tần Giang Nguyệt chưa bao giờ thấy tiểu sư muội như vậy.

Nếu nói người trước mắt không phải nàng, nhưng rùa thần nhỏ là con vật có khế ước linh thú với họ lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Ban đầu hắn dự định đợi có người đến sẽ để người đó đưa Tiết Ninh đi, khi Tần Bạch Tiêu rời đi, không phải Tần Giang Nguyệt không có ý đó, chỉ là hiện tại không thể xác định tình hình của nàng, thay vì để Tần Bạch Tiêu đưa nàng về, còn không bằng giữ nàng lại đây quan sát thêm.

Hắn vẫn còn thở được, dù cơ thể không còn sức nhưng trí não vẫn còn hoạt động.

Dù Tiết Ninh có xảy ra chuyện gì, có lẽ đều không mang ác ý, nếu bị chủ phủ bắt được, lần trước may mắn không chết, lần này cũng khó thoát khỏi hình phạt.

Tay Tần Giang Nguyệt rất lạnh, bát mì nóng này đối với hắn cũng giống như lửa, cảm giác bỏng rát này khiến hắn tạm thời từ bỏ ý định đưa Tiết Ninh đi.

Trong lúc hắn đăm chiêu suy nghĩ về bát mì, Tiết Ninh đã ăn xong.

Nàng sử dụng pháp thuật làm sạch bát đũa, sau đó lấy giấy bút ra viết viết vẽ vẽ, vẻ mặt nghiêm túc như đang đối mặt với kẻ địch lớn.

Sau khi ăn xong, rùa thần nhỏ cũng có chút không dám mở miệng khen ngợi.

Tiết Ninh như vậy quả thật giống hệt với nàng của quá khứ.

Thông thường khi nàng tỏ ra như vậy, nghĩa là ai đó sắp gặp họa, không phải nó thì chính là chân quân, hoặc là các đệ tử trên Cô Nguyệt Phong.

… Nàng thực sự rất phức tạp, tình trạng tinh thần của nàng thực sự ổn không vậy? Là do nàng điên càng thêm điên, phân liệt biến thành hai người hoàn toàn khác nhau sao?

Khi rùa thần nhỏ suy nghĩ như vậy, Tần Giang Nguyệt cũng không phải không nghi ngờ.

Hắn quá thông minh, cũng rất nhạy bén, một người luôn thay đổi thật giả lẫn lộn có thể là vì lý do gì?

Đi qua thế gian bao năm, hắn đã chứng kiến quá nhiều chuyện kỳ quái, trong mắt một tu sĩ, một thể một hồn lại như có hai người tồn tại không phải chuyện hiếm gặp.

Nàng là trường hợp đó sao.

Tần Giang Nguyệt suy tư, bát mì trong tay dần mất đi hơi ấm, khi sắp trở nên lạnh giá như bản thân mình, hắn chú tâm hơn, lần đầu tiên cầm đũa lên.

Hương vị của thức ăn.

Cảm giác được lấp đầy trong dạ dày.

Thật sự là cảm giác đã lâu không gặp.

Dù đã nguội nhưng cảm giác không tồi.

[Dù mất đi tu vi, nhưng có thể cảm nhận được khói lửa nhân gian, ngửi thấy mùi thức ăn, nếm được hương vị của thức ăn, cũng sẽ khát nước, cũng sẽ đói bụng, cũng sẽ buồn ngủ, cảm giác như vậy… có phải cũng rất kỳ diệu?]

Lời của Tiết Ninh văng vẳng bên tai, lúc đó nàng nói chuyện thực sự bình thường và có tổ chức hơn trước.

"Ăn xong rồi sao? Vậy ta dọn dẹp đây."

Vân Mộng Hạ Vũ

Giọng của Tiết Ninh vang lên, trong đó chứa đựng sự hứng khởi, là vì hắn đã ăn hết bát mì này sao?

Rất nhanh Tần Giang Nguyệt biết không phải vậy.

Sau khi Tiết Ninh viết vẽ gần một tiếng, cuối cùng nàng cũng bắt đầu hành động.

Nàng dùng kiếm dọn sạch cây dây leo trước cửa, sau đó bắt đầu đào đất theo hình vẽ trên giấy.

… Kiếm được sử dụng như vậy sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!