Sau khi ợ một cái, Tiết Ninh tỉ mỉ lau miệng, dùng pháp thuật làm sạch khăn tay rồi cất đi, đứng dậy vào nhà thu dọn bát đũa của Tần Giang Nguyệt.
Nhưng có chút bất ngờ, cũng không phải là quá bất ngờ, đó chính là Tần Giang Nguyệt chẳng ăn gì cả.
Bát đũa ngay ngắn đặt trên bàn, những chiếc sủi cảo nóng hổi ban nãy giờ đã nguội.
Hắn đã tựa vào đầu giường, tay cầm một cuốn chỉ thư, nhìn rất chăm chú.
Rõ ràng hắn biết nàng vào nhưng không cho nàng một ánh mắt nào, Bạch Nguyệt Quang luôn ấm áp lịch sự trước mặt nàng giờ lại có chút đặc biệt lạnh lùng.
Cũng không phải không thể hiểu được, trong nguyên tác hắn cũng từng lạnh mặt với nữ chính muốn đến chăm sóc, mục đích là để nàng ta biết khó mà rút lui.
Một người luôn ấm áp đột nhiên lạnh lùng, có bao nhiêu sức mạnh cũng có thể tưởng tượng được.
Nhưng Tiết Ninh không cảm thấy bị đe dọa chút nào.
Nàng nhíu mày đi vào, ngược lại có chút tức giận.
Thấy người lãng phí lương thực, phải làm sao bây giờ?
"Sao không ăn?" Nàng không hiểu: "Hiện tại cần phải ăn mới được, chẳng lẽ ngươi khinh thường tài nấu nướng của ta sao?"
Nàng đưa tấm đĩa lên: "Nói thật, thật sự rất ngon, ta đã ăn hết rồi, nếu có thêm ít giấm để chấm chắc chắn sẽ càng thơm lừng đúng không?"
Thức ăn ngon đã đến ngay trước mắt, Tần Giang Nguyệt cuối cùng cũng đặt cuốn sách xuống.
Hắn mặc áo đen, tóc đen, mặt tái nhợt nhẹ nhàng ngước mắt nhìn nàng một lúc, từ từ hỏi: "Ngươi ăn hết rồi ư?"
Tiết Ninh gật đầu: "Ừ, có vấn đề gì sao?"
Nàng đẩy đĩa lên phía trước, tỏ ra hung dữ đã thành quen: "Ăn nhanh lên, hoặc là tự ăn, hoặc là ta nhét vào miệng, chọn một trong hai."
Tần Giang Nguyệt không chọn cái nào cả.
Hắn để sách sang một bên, đôi tay bình tĩnh đặt xuống: "Ngươi dùng gì để làm sủi cảo này?"
Tiết Ninh sững sờ một chút: "… Chỉ là bột mì và linh thực thôi."
"Hai linh thực đó, ngươi biết chúng là gì không?"
"Ở trên Cô Nguyệt Phong, không độc, chỉ có lợi không hại, có thể yên tâm mà ăn."
"Đúng vậy." Tần Giang Nguyệt hơi nghiêng đầu, tóc mai phất phơ, đôi mắt trong veo như ngọc bích chăm chú nhìn nàng: "Vậy ngươi có biết những dược liệu mà ngươi vừa ăn được làm từ gì không?"
Tiết Ninh không nói gì.
Tần Giang Nguyệt: "Ngươi không biết."
Tiết Ninh cảm thấy mình bắt đầu nóng lên.
Nàng đỏ mặt tía tai, tựa như bị Tôn Ngộ Không nhập thể, khó chịu muốn gãi đầu gãi tai.
"Ngươi muốn nói gì, đừng vòng vo nữa."
Nàng nóng lòng thúc giục, hơi thở đều mang theo hơi nóng, Tần Giang Nguyệt cách nàng không xa, thân thể lại lạnh, cảm nhận rất rõ ràng với nhiệt độ này.
Hắn khẽ nhíu mày, trên người có loại khí chất mệt mỏi nhưng tao nhã.
Cảm giác mệt mỏi ấy như thấu hiểu tất cả, chán chường tất cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!