Editor: Kòy
Beta
-er: Sel
Bể bơi Côn Sơn được xây dựng ở giữa trung tâm thành phố, là nơi phung phí điển hình của những kẻ có tiền. Trong tay Cừu Lệ kẹp một điếu thuốc, ngồi bên bờ, tư thái có chút lạnh lùng.
Ánh mắt Trương Thanh Đạc vẫn luôn dính ở trên người của một cô gái.
Thân hình Trần Thiến như cá bơi, cô ta vươn hai cánh tay trắng nõn từ trong bể bơi ra.
Hai tròng mắt Trương Thanh Đạc cũng chưa dời đi chỗ khác, thấy Trần Thiến liền dẫn đầu hô một tiếng "tốt".
Bách Diệp nhìn Cừu Lệ, hắn hạ mắt, ánh mắt không nhìn vào trong hồ.
Dường như một đám mỹ nhân kia đều không thể lọt vào mắt của hắn.
Thành thật mà nói, Trần Thiến rất xinh đẹp.
Trưởng thành, quyến rũ và duyên dáng. Trong hai năm qua, tâm tư của cô đối với Cừu thiếu người người đều biết.
Nhưng Cừu thiếu từ đầu đến cuối đều lạnh lùng với cô.
Hôm nay bọn họ tới bể bơi Côn Sơn chơi, có bạn gái đều mang theo bạn gái.
Một đám phú nhị đại, bạn gái dáng dấp cũng không tệ.
Có lẽ là có ý định khoe khoang, thế là có trận tranh tài bơi lội này.
Vừa đi vừa về năm vòng.
Người thắng được thưởng rất phong phú, các cô gái tràn đầy phấn khởi, thay áo tắm rồi xuống nước.
Trần Thiến tới đây một mình, cô ta không phải bạn gái của ai, nhưng sau khi nghe được trò chơi này, cô ta lại chủ động nhảy xuống nước.
Bộ áo tắm màu tím nhạt phác họa được dáng người đẹp đẽ của cô ta.
Trần Thiến ngoi lên khỏi hồ, cười hỏi: "Cừu thiếu, phần thưởng vẫn được tính chứ?"
Cuối cùng Cừu Lệ cũng nâng mí mắt lên, anh khẽ cười một tiếng: "Tính, muốn cái gì?"
Ánh mắt Trần Thiến như quấn tơ tình, cười mà không nói, nhìn anh.
Cừu lệ nghiêng chân, cười nhạo một tiếng: "Cho cô biệt thự Nam Thành."
Ánh mắt Trần Thiến tối lại, cuối cùng vẫn cười nói: "Cảm ơn Cừu thiếu."
Bách Diệp nói: "Thật hào phóng."
Biệt thự Nam Thành, ít nhất cũng hơn một ngàn vạn.
Nặc Nặc đến vừa đúng lúc nghe được câu này. Cô kéo quai túi sách, ánh mắt mê mang.
Cừu Lệ không keo kiệt, nói tặng biệt thự thì anh nhất định sẽ tặng.
Dù sao cũng là nam chủ trong bá tổng văn không khoa học, mấy ngàn vạn trong mắt anh có lẽ cũng chỉ giống như mấy đồng.
Nặc Nặc lại cảm thấy mình thật đáng thương, Cừu Lệ còn không muốn cho cô ăn cơm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!