Editor: Kòy (TaeMin997)
Beta
-er: Sel
Nặc Nặc gọi điện thoại cho Tống Liên, Tống Liên cũng không đồng ý ngay lập tức.
"Cô lại có ý tưởng quỷ quái gì? Tôi cảnh cáo cô, nếu ba mẹ biết, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô."
Nặc Nặc kéo rèm ra: "Ừ, chị biết rồi, chỉ là học bù mà thôi. Em không phải là không dám tới chứ?"
"Ai nói tôi không dám."
Cũng may nữ chủ này thuộc phái xúc động, không chịu nổi phép khích tướng, đúng 8 giờ 40. Tống Liên quả nhiên xuất hiện ở biệt thự.
Tuy rằng nhà họ Tống cũng mở công ty, nhưng so với nhà họ Cừu, hoàn toàn chính là người nghèo.
Tống Liên nhìn biệt thự xa hoa, sửng sốt một giây, sau đó ánh mắt nhìn Nặc Nặc tỏ ý khinh thường.
Nặc Nặc không để ý: "Tới phòng chị đi."
Tống Liên cảnh giác mà đi theo.
Phòng Nặc Nặc ở lầu một, là phòng chứa đồ đã sửa lại.
Màu xanh đậm cách điệu, toát ra hơi thở mang theo áp lực, trong phòng trống rỗng, chỉ có một cái bàn sách. Nhìn trong phòng là biết Nặc Nặc đến đây cũng không tốt, Cừu Lệ cũng không yêu thương cô.
Tống Liên nhìn Nặc Nặc, người chị gái này chỗ nào chịu được loại sỉ nhục như vậy?
Nặc Nặc lại không thấy sao cả.
Cô vốn dĩ đã từng trải qua những ngày tháng khổ sở, đối với cô mà nói, sống bình an hạnh phúc là tốt rồi, vật chất bên ngoài đều có thể do đôi tay mình chăm chỉ làm ra.
Nặc Nặc mới gội đầu, còn chưa kịp sấy. Bọt nước làm ướt bả vai, cô dùng khăn lông lau chúng đi.
Nặc Nặc để Tống Liên ngồi xuống, đặt sách ở trước mặt Tống Liên, cũng tự mình ngồi xuống: "Đồ vật trong phòng không có nhiều, em thông cảm chút."
Tống Liên muốn nói cô làm bộ làm tịch, nhưng mà dưới ánh đèn Nặc Nặc thật xinh đẹp, cơ hồ còn xinh đẹp hơn trước kia.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Tống Liên có vướng bận.
Hai người cùng cha khác mẹ, diện mạo hoàn toàn không giống nhau.
Tống Nặc Nặc rất xinh đẹp, Tống Liên lại rất bình thường.
Khi còn nhỏ Tống Liên cũng từng ghen ghét Tống Nặc Nặc, sau đó Tống Nặc Nặc không được cha mẹ và những người xung quanh yêu thương, dần dần Tống Liên sinh ra cảm giác ưu việt, cảm thấy không cần quan tâm đến Tống Nặc Nặc nữa, xinh đẹp thì sao chứ? Vẫn khiến người ta chán ghét như thường.
Tống Liên rũ mắt, không để cảm xúc lộ ra ngoài.
Cô bắt đầu giảng bài cho Nặc Nặc.
Thật ra trình độ Tống Liên cũng không cao, thành tích trong lớp cũng chỉ ở hạng trung bình. Nhưng vì nguyên chủ thành tích rất kém, nên Nặc Nặc chỉ có thể làm bộ nghe được cái hiểu cái không.
Tống Liên đã hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng Nặc Nặc thật sự nghiêm túc, cô cũng ngại nói gì.
Đúng đến 9 giờ tối.
Tim Nặc Nặc nhảy lên, ánh đèn bên ngoài biệt thự sáng rực, tiếng động cơ ô tô vang lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!