Chương 20: 🍓: Si mê (2)

Edit: Sel

Tống Liên nhớ tới thiếu nữ tuyệt sắc đêm hôm qua, lại ngơ ngác nhìn Tống Nặc Nặc đã trang điểm xong, còn kém xa với "Tống Nặc Nặc" của đêm hôm qua, cô ta cơ hồ sắp bị cảm giác khó chịu ăn mòn.

Rõ ràng xinh đẹp như vậy còn cố tình trang điểm thành bộ dạng này.

Dựa vào cái gì chưa? Những thứ mà cô ta nỗ lực theo đuổi thì Tống Nặc Nặc lại có được một cách quá dễ dàng?

Bây giờ Tống Nặc Nặc còn có xu hướng nâng cao thành tích học tập, ưu thế duy nhất của Tống Liên có thể hơn Tống Nặc Nặc chính là thành tích, nhưng nếu có một ngày ngay cả thành tích cũng không duy trì được nữa thì Tống Liên không biết lúc đó mình sẽ khó chịu đến cỡ nào.

Chỉ có một người là thật lòng vui vẻ.

Lữ Tương cười híp cả mắt lại: "Oa Nặc Nặc giỏi thật, nhanh như vậy đã tiến bộ không ít. Quá lợi hại."

Khoảng thời gian này Nặc Nặc cố gắng học hành như thế nào cô nàng đều thấy được. Cho nên khi biết thành tích của Nặc Nặc được cải thiện, Lữ Tương là thật lòng vui vẻ.

Lữ Tương là người duy nhất khiến Nặc Nặc cảm thấy ấm áp.

Nặc Nặc cũng cười cười gật đầu: "Chúng ta cùng nhau cố gắng."

Lữ Tương vui tươi hớn hở đồng ý, một bộ dáng tràn ngập nhiệt tình.

Nhưng Triệu Lệ lại phát hiện người đứng nhất lớp

- Hàng Duệ có chút không bình thường.

Cô gọi cậu đứng dậy trả lời, nhưng cậu chỉ nhàn nhạt đáp một câu: "Xin lỗi cô Triệu, em không nghe rõ."

Triệu Lệ có chút tức giận, cảm thấy nam sinh này mới vừa đạt được thành tích tốt đã bắt đầu mơ màng, cứ đà như này không sớm thì muộn thành tích cũng tụt dốc không phanh.

Vì thế, cô cũng không hề thiên vị cậu là học sinh giỏi mà bỏ qua việc cậu không chú ý, cứng rắn nói: "Vậy em đứng nghe giảng đi."

Đây là lần đầu tiên Hàng Duệ bị phạt đứng, nhưng biểu cảm trên mặt cậu vẫn không thay đổi, lạnh nhạt thờ ơ với ánh mắt của mọi người xung quanh.

Mà tất nhiên tất cả học sinh trong lớp đều đang tò mò một vấn đề.

Học bá bị phạt đứng là một chuyện, nhưng rốt cuộc là việc gì mới khiến cậu thất thần?

Đầu tháng mười, cây ngô đồng trong sân trường cũng đã bắt đầu úa vàng.

Từ góc độ của Hàng Duệ có thể nhìn thấy tóc đuôi ngựa của thiếu nữ, còn có ngón tay trắng nõn đang cầm bút kia.

Cô đang làm đề thi toán, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Đường thẳng cô vẽ trên giấy nháp cũng thẳng tắp.

Từng bước giải của cô đều chính xác rõ ràng.

Hàng Duệ còn có thể nhìn thấy vành tai nho nhỏ tinh xảo của cô, trắng nõn đáng yêu đến nỗi khiến người ta muốn xoa nắn.

Cậu vội dời tầm mắt, có chút chật vật.

Hàng Duệ nghĩ tới mùa hè vừa rồi, Tống Nặc Nặc tỏ tình bị cậu từ chối, lúc ấy cô rất tức giận nhưng vẫn không phục: "Cậu chờ đó, tôi nhất định sẽ thi cùng trường đại học với cậu. Dù cậu không hẹn hò với tôi thì cũng không được ở bên người khác!"

Lúc đó cậu không thèm để ý, đến bây giờ nghĩ lại lỗ tai lại nóng lên.

Cô nghiêm túc sao? Cho nên bây giờ mới cố gắng như vậy?

Bị bệnh vẫn cố gắng làm bài thi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!