Editor: Sel
Sáng sớm, bên ngoài Tống gia được bao phủ một tầng sương. Nặc Nặc kinh hoàng mở mắt ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước gương.
Trong gương là một gương mặt quen thuộc, là mặt của Nặc Nặc.
Nhưng mà trong khung ảnh bên cạnh, lại là gương mặt của Tống Nặc Nặc. Nụ cười của Tống Nặc Nặc tươi sáng rạng rỡ, có năm phần giống với Nặc Nặc, đây cũng là phòng của cô ấy.
Nặc Nặc suy sụp ngồi ở trên sàn nhà.
Xong rồi...
Đêm qua cô xuyên thành Tống Nặc Nặc, cũng coi như biết Cừu Lệ vì sao lại giết mình. Nếu cô tồn tại sẽ khiến nam chính cảm thấy nguy hiểm, nên hắn ta dứt khoát trừ khử một người ngoài xuyên đến như cô.
Nhưng mà Nặc Nặc sau khi chết đi cũng không trở về thế giới thực, mà cô vẫn như cũ là Tống Nặc Nặc.
Sao lại thế này?
Lịch để bàn bị xé đi một tờ, bên trên là nét vẽ nghịch ngợm
- ngày 18 tháng 9.
Cửa bị một người dùng sức gõ, giọng nói chê cười của người phụ nữ ngoài cửa vang lên:
"Tống Nặc Nặc, đừng tưởng cứ ở trong đó ăn vạ thì sẽ không có việc gì. Chỗ Cừu thiếu, mày nhất định phải đi, không đi cũng phải đi. Nhanh lăn ra đây cho tao!"
Nặc Nặc nghe thấy hai chữ "Cừu thiếu", theo bản năng mà run rẩy, cô nhớ tới đôi mắt không có độ ấm kia.
Không cần...... Hắn thật đáng sợ, cô sẽ chết mất.
Nhưng mà Nặc Nặc cũng hiểu rõ hoàn cảnh lúc này, cô bị nam chính bóp chết. Thời gian trong sách quay ngược lại, cô về tới thời điểm Tống Nặc Nặc còn chưa bị đưa đến bên cạnh nam chính.
Sắc mặt Nặc Nặc tái nhợt.
Chết qua một lần cũng không thể quay về thế giới thật, cô cũng chỉ có thể ở đây diễn vai Tống Nặc Nặc.
Vốn dĩ đây chỉ là một quyển truyện bá đạo tổng tài bình thường.
Nhưng sau khi xuyên vào mới biết, nam chính ở đây...
Vừa điên cuồng vừa đáng sợ, Nặc Nặc khiếp đảm nhớ tới, thế giới trong sách vốn là một thế giới không khoa học. Mà vị nam chính này...... Chẳng lẽ còn hắc hoá? Cô đến bây giờ vẫn nhớ rõ cảm giác bị bóp chết.
Đời này cô nhất định sẽ không để chuyện này phát sinh thêm lần nào nữa.
Tổng cộng nam chính nói với cô hai câu, mà đây cũng chính là lí do cô bị giết.
Cô không phải Tống Nặc Nặc.
Cô rất đẹp, nhân lúc tôi còn chưa có yêu cô, đi tìm chết đi.
Nặc Nặc muốn khóc, quyển sách này cũng bá đạo quá rồi.
Người khác xuyên sách cũng gặp phải những chuyện đáng sợ như vậy sao?
Nam chính cảm thấy cô lớn lên xinh đẹp liền ra tay giết cô.
Nặc Nặc từ trên mặt đất bò dậy, nơm nớp lo sợ mà nghĩ: Sống sót, nhất định phải sống sót mà trở về.
Muốn sống, chỉ có hai con đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!