Chương 18: 🍓: Trả giá đắt (3)

Edit by Sel

Nặc Nặc theo bản năng lắc đầu.

Phản ứng của cô trở nên chậm chạp, lòng bàn tay dính nhớp, đó chính là máu của anh.

Một dao kia cô đã đâm vào lưng của anh.

Cảm giác lưỡi dao ghim vào da thịt này khiến cô hỏng mất.

Từ trước đến nay Nặc Nặc vẫn luôn là một cô gái vô cùng ngoan ngoãn lại nghe lời. Đừng nói là giết người, ngay cả mấy động vật nhỏ đi lạc trước cửa tiểu khu cô cũng sẽ tìm cách giúp chúng nó.

So với sự bình tĩnh của Cừu Lệ thì Nặc Nặc lại cảm thấy một dao này giống như đâm vào người cô vậy.

Gương mặt nhỏ của cô tái nhợt, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Cô sắp hỏng mất.

Cô nức nở thành tiếng: "Xin lỗi... Thật xin lỗi..."

Cừu Lệ rũ mắt nhìn cô, thấy cô thật sự sợ chết khiếp rồi. Trong lòng lại không khỏi cảm thấy buồn cười, lá gan bé như vậy mà cũng dám đâm một dao vào người anh, có thể thấy cô thật sự chán ghét anh đến tận xương tuỷ.

Anh cũng không quan tâm vết thương trên lưng.

Nhìn cô nhu nhu nhược nhược lại hoảng sợ run rẩy, trong nháy mắt bầu không khí trở nên an tĩnh, anh cũng cảm thấy mình xong đời rồi.

Nữ sinh này tát anh ba cái, còn thọc anh một dao.

Nhưng mỗi khi anh nhìn cô lại không có cách nào nổi giận, cũng không có oán hận.

Vĩnh viễn chỉ nghe được tiếng đập điên cuồng của trái tim trong lồng ngực.

Anh cẩn thận lau nước mắt cho cô: "Đừng khóc, ông đây còn chưa chết được."

Ánh mắt thanh triệt sạch sẽ của cô tràn đầy nước mắt, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Cừu Lệ rũ mắt nhìn cô, cảm thấy mình thật sự xong đời rồi.

Giờ phút này không những không muốn giết cô mà anh lại cảm thấy đau lòng cùng buồn cười.

Anh kéo lấy chăn bọc cô lại, sau đó đi xuống giường.

Cừu Lệ đi vào phòng tắm nhìn vết thương qua tấm gương.

Cũng may miệng vết thương không sâu, chút sức lực này của cô cũng không giết người được.

Nhưng Cừu thiếu muốn ngủ với một cô gái, không ngủ được thì thôi lại còn bị người ta đâm cho một dao, anh còn dỗ người ta nín khóc. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì có thể làm chuyện cười cho đám người kia cả một năm.

Cừu Lệ lắc lắc đầu đi ra ngoài.

Nặc Nặc vẫn còn đang thút thít nức nở, một đôi mắt đen to lúng liếng cứ nhìn chằm chằm anh.

Tựa hồ muốn nhìn xem anh đã chết hay chưa.

Cừu Lệ cười cười... thật là cmn... vậy mà anh lại cảm thấy cô đáng yêu, chắc chắn là anh bị điên rồi.

Vết thương trên lưng còn đổ máu, anh cũng không nỡ chạm vào cô, cô xuống tay cũng không lưu tình chút nào.

Cừu Lệ thấy tinh thần của cô không tốt lắm, nhẹ nhàng sờ sờ tóc cô, cười nói: "Nhìn cái gì? Mặc quần áo nhanh lên rồi ra ngoài gọi người vào đây. Không em thật sự muốn nhìn thấy ông đây chết mới vừa lòng sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!