Edit: nnoc
Trước thềm năm mới, đại học X sẽ tổ chức một buổi tất niên.
Chủ yếu là dành cho sinh viên năm nhất và năm hai biểu diễn, với tư cách là thư ký của khoa, Nặc Nặc được chỉ định làm người tìm kiếm người tài trợ.
Vốn dĩ đây là chuyện của bộ phận đối ngoại của trường, nhưng người ở bộ phận đó lại tìm đến các giáo viên rồi khóc lóc: "Cô không biết lôi kéo tài trợ khó thế nào đâu, cho dù chúng em có quảng cáo cho mấy ông chủ đó thì người ta cũng chẳng tình nguyện tài trợ, nhiều lắm cũng chỉ là mấy nghìn tệ, còn chẳng đủ tiền để thuê sân khấu."
Giáo viên cũng sầu não, vì thế hỏi bọn họ: "Vậy phải làm sao? Đây vốn dĩ là trách nhiệm của bộ phận đối ngoại các em, cô cũng biết các em vất vả, nhưng sau này ra ngoài đời cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn, các em cứ coi như rèn luyện bản thân sớm một chút đi."
Mấy người trong ban đối ngoại đưa mắt nhìn nhau ra ám hiệu, trưởng ban nhanh chóng hắng giọng: "Kéo tài trợ đương nhiên vẫn sẽ do tụi em, nhưng... cô cũng biết rồi đấy, họp thường niên năm nay của trường chúng ta tổ chức cực kì long trọng, rất nhiều sinh viên cũ đều về tham dự, trang trí sân khấu mà không có tiền thì không làm được, tiền mà trường phê duyệt cũng không đủ.
Cô xem có thể... để thư ký khoa hỗ trợ chúng em kéo tài trợ không ạ?"
Nói đến đây thì ai cũng hiểu rõ.
Trong nhất thời cô giáo cũng có chút xấu hổ.
Rốt cuộc sau khi bí mật Cừu Lệ chính là đại cổ đông được công khai, mọi người đều biết chuyện giữa anh và Nặc Nặc.
Nhưng dù gì cũng là truyền miệng, nói trắng ra cũng không hay lắm, dù sao chênh lệch tuổi tác của cả hai quá lớn, một người đàn ông trưởng thành lại lắm tiền như Cừu Lệ thì đối với một cô gái mới lớn có thể nghiêm túc đến đâu chứ?
Tuy thanh danh không được tốt lắm, nhưng ai cũng biết thứ anh không thiếu nhất chính là tiền.
Cho dù Nặc Nặc chỉ là cô tình nhân nhỏ được anh bao dưỡng thì kéo tài trợ cũng không phải con số nhỏ.
Cô giáo có hơi do dự, không phải vì bà coi thường Nặc Nặc.
Cô kiên định lại chịu khó, là kiểu học sinh mà giáo viên thích nhất, hiệu suất làm việc cũng cao.
Nhưng chuyện này của ban đối ngoại...
"Năm nay có rất nhiều cựu sinh viên quay về, có người là ông trùm của ngành khoa học kỹ thuật, còn có người là chuyên gia nông nghiệp, cũng không thể để họ cảm thấy trường chúng ta càng ngày càng kém cỏi được."
Các giáo viên và lãnh đạo trường nghĩ cũng thấy đúng, vì thế việc này rơi xuống đầu Nặc Nặc.
Khi ấy là tháng 1.
Thành phố B có tuyết rơi lớn, Nặc Nặc sợ lạnh, trên mũ len còn có quả bông nhỏ tròn tròn bằng len, ngây thơ đến nỗi khiến người ta phải thương tiếc vài phần.
Nhưng cũng bởi vì sợ lạnh nên vào mùa đông cô không thích hoạt động nhiều.
Nhận được thông báo hỗ trợ tìm kiếm người tài trợ xong, tay Nặc Nặc vẫn đút trong túi áo.
Mấy người trong ban đối ngoại đều trông mong nhìn cô, chờ mong cô rút từ trong túi ra một tấm thẻ đen hay gì đó đại loại như vậy, sau đó mọi chuyện cứ như thế được giải quyết nhanh chóng.
Nặc Nặc chớp chớp mắt, rút tay từ trong túi áo ra, kéo cao ống tay áo quá dài, dưới ánh mắt lóe sáng của mọi người rồi hồn nhiên nói: "Vậy chúng ta bắt đầu đi lôi xin tài trợ đi."
"..." Thứ mà bọn họ muốn là đùi kim chủ, chứ đâu có cần thêm một culi???
Vì thế buổi chiều hôm ấy, vẻ mặt của mấy người trong ban đối ngoại mờ mịt cùng Nặc Nặc cũng mờ mịt không kém để đi xin tài trợ.
Phần lớn đều là sinh viên năm nhất nên không có kinh nghiệm gì.
Trưởng ban thở dài, nhìn Nặc Nặc thành thật ngây thơ, rốt cuộc không tiện nói "hay là em đi xin người đàn ông của em đi???".
Thế là bọn họ dựa theo phân chia của trưởng ban mà chia thành từng nhóm đi xin tài trợ.
Hầu hết đều là những ông chủ nhỏ, một số người vừa biết bọn họ đến xin tài trợ thì trực tiếp không gặp, số còn lại thì chỉ cho nhiều lắm 1000 - 2000 tệ để lấy tiếng thơm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!