Một lát sau, Tô Thành kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh, ngay cả chính nàng cũng không nhận ra, từ trước đến nay chưa từng hoảng loạn như vậy.
Hai người đó, từ khi nào đã không thấy nữa?
Tuy rằng sau gáy các nàng đều dán dược thảo để che giấu khí tức, nhưng dù sao cũng là Omega, một khi bị Long Vực phát hiện, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Đáng chết! Sao nàng lại hồ đồ đến mức đem người vào đây chứ!
Không thèm quan tâm thủ thành quân, nàng vội vàng men theo con đường đã đi qua tìm ngược lại. Trong đầu bất giác hiện ra viễn cảnh: nếu Lăng Nguyệt Tịch bị bắt, nàng có nên liều mạng bại lộ thân phận, hay nhân lúc hỗn loạn ra tay cứu người rồi lập tức bỏ trốn?
Nàng bước đi vội vã, dáng vẻ thất thểu, đôi mắt không ngừng lùng sục từng ngóc ngách.
Trong lòng như có một cái động lớn bị khoét ra, theo thời gian trôi đi, cái động ấy càng lúc càng sâu. Bộ não nàng như rơi vào khoảng trống ngắn ngủi, không muốn, cũng không dám nghĩ tiếp đến điều tồi tệ kia.
Tô Thành cứ thế mờ mịt bước đi trên con đường nhỏ trong Long Vực. Đột nhiên, một bàn tay lạnh lẽo từ phía sau che kín môi nàng. Nàng còn chưa kịp phát ra một tiếng kêu, tay kia đã siết chặt eo, mạnh mẽ kéo nàng ra phía sau.
Một mùi hương thảo dược nhàn nhạt lan đến, Tô Thành cảm giác được sau lưng mình đang dựa vào một thân thể mát lạnh mà mềm mại. Nàng hơi xoay đầu, má phải liền áp sát vào chiếc mặt nạ băng lãnh của người kia.
"Đừng nhúc nhích, là ta."
Giọng nói trầm thấp, mơ hồ, từ môi đỏ khẽ mở kia ma mị trượt qua vành tai nàng, như tình nhân thì thầm trong bóng tối, từng âm tiết đều mang theo lực hút câu hồn đoạt phách. Chỉ vỏn vẹn bốn chữ đã khiến toàn thân nàng run rẩy, như bị điện giật.
Cái nữ nhân chết tiệt này! Chỉ nói một câu thôi mà còn cố tình áp sát, xoay mặt nạ đến suýt cắn trúng vành tai nàng, rõ ràng là cố ý!
Tô Thành ngoan ngoãn đứng im, tim đập loạn nhịp không kìm lại được. Tư thế cả hai hiện tại thật sự quá mập mờ, đặc biệt là sau lưng nàng rõ ràng đang bị ép chặt bởi hai thứ mềm mại như bông.
Lại là cái kiểu ám muội này...
Nàng giống như con mèo con bị bóp chặt, khẩn trương đến mức không dám cử động, mà đôi tai lại càng đáng ghét, lập tức hồng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Lăng đại ma vương liếc thấy, khẩu khí lại càng xấu xa, nhìn đôi tai nhỏ run rẩy kia, lúc này mới chịu buông tay.
Ý thức được bản thân vừa bị trêu chọc, Tô Thành thẹn quá hóa giận, vội xoay người định mắng. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã bị Hồ Tử Uyển nặng giọng chất vấn:
"Ngươi què à, đi nhanh như thế làm gì! Chỉ chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng."
Người này đúng là cố tình, cứ chọn đường nhỏ hẹp mà đi, vào Long Vực thì như cá gặp nước, chui mấy cái đã mất hút, sợ các nàng đuổi kịp hay sao!
Tô Thành ôm đầu, bĩu môi lí nhí: "Ta cũng đâu có nôn nóng..." Vừa rồi chỉ lo né tránh binh lính, không ngờ quay lại đã cách nàng ta cả một đoạn xa.
Hai người còn định cãi thêm, thì Lăng Nguyệt Tịch khẽ lên tiếng: "Có người tới."
Tô Thành lập tức nín thở, vội vàng tìm chỗ ẩn mình.
Nửa đêm, rốt cuộc là ai còn lang thang ngoài này?
Trong lòng nàng âm thầm oán thán, cuối cùng lại tò mò ngó ra, muốn nhìn rõ người đến là ai.
Tại ngã rẽ phía trước, quả nhiên có một bóng người.
Ánh sáng quá mờ, khoảng cách lại xa, không phân biệt rõ diện mạo. Nhưng từ dáng người mảnh khảnh kia, hẳn là nữ nhân.
Người nọ chậm rãi xoay lại, từng bước một đi tới, bước chân trầm ổn, hữu lực. Tiếng bước vang lên khiến người ta lập tức cảm thấy bất thường.
Ba người đồng loạt nín thở. Tô Thành siết chặt cây gậy trong tay, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Nếu thật sự đối mặt, nàng chỉ có thể ra tay trước, đánh người ta ngất.
Bước chân càng lúc càng gần, nàng đã nghe rõ tiếng đế giày nện xuống nền đất.
Loại cảm giác trầm nặng ấy, không giống giày bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!