Chương 10: (Vô Đề)

Trong nguyên tác, vào thời kỳ này Lăng Nguyệt Tịch hẳn là thật sự chưa có thuốc.

Các khu cảm nhiễm được chia thành 18 cấp độ nguy hiểm, con số càng lớn thì mức độ càng cao.

Mấy năm nay, không biết bao nhiêu thế lực lớn nhỏ đã liên tục thăm dò, tài nguyên thì tranh đoạt sạch sẽ. Hiện tại, những khu từ 15 đến 18 vẫn chưa ai đặt chân tới.

Lấy thực lực trước mắt của Hồng Tụ Chiêu mà nói, căn bản rất khó có thể với tới, huống chi Lăng Nguyệt Tịch còn là một Omega "danh xứng với thực".

Trước kia, khi nàng vừa xuyên qua, nhiệm vụ đầu tiên chính là thăm dò khu số 13. Khi đó Long Vực đã phái đi một S cấp, hai A cấp Alpha, dẫn theo mấy chục người tiến vào.

Không có đủ thực lực để thăm dò cảm nhiễm khu, việc các thế lực thay nhau cướp bóc cũng là điều dễ hiểu.

Tô Thành biết, dù không có thuốc, Lăng Nguyệt Tịch cũng sẽ không chết. Nhưng nàng sẽ dần biến thành dáng vẻ giống nguyên tác: khát máu, tàn bạo.

Tuy nhiên, trước mắt vẫn còn một cách khác.

"Long Vực có thuốc." – Dù sao đó cũng là thế lực mạnh nhất trong toàn bộ nguyên tác. Ngoại trừ khoa học kỹ thuật còn hơi yếu, vật tư thì cực kỳ dồi dào.

Hồ Tử Uyển vỗ mạnh một cái lên lưng nàng, cười ha hả: "Trẻ nhỏ dễ dạy! Ý tưởng giống ta! Vậy thì chúng ta đi nằm vùng, đoạt của bọn chúng thôi!"

"Ai khoan đã! Ngươi hiểu lầm rồi…" Tô Thành vội vàng ngăn lại.

Để nàng đi theo phe phản diện cướp của thế lực nhà mình? Đùa kiểu gì thế!

Hồ Tử Uyển vốn đã bước đi được vài bước, nghe vậy chợt khựng lại, nhíu mày: "Hiểu lầm? Vậy ngươi muốn nói gì?"

"Chuyện là thế này." Người nào đó ngượng ngập khoanh tay sau lưng, bắt đầu bịa chuyện.

"Thật ra ta vốn là người trốn ra từ Long Vực, đối với nơi đó cũng khá quen thuộc. Không bằng để ta lặng lẽ quay về trộm thuốc, so với các ngươi đi cướp may ra còn chắc ăn. Nhỡ chẳng có thuốc phù hợp, chẳng phải tốn công vô ích sao?"

Nói tới đây, trong đầu Tô Thành bỗng lóe sáng. Chẳng lẽ trong nguyên tác, chính vì để chữa cho Lăng Nguyệt Tịch nên các nàng mới hết lần này tới lần khác cướp Long Vực?

Nghe vậy, lông mày Hồ Tử Uyển dần giãn ra, vỗ tay đánh "bốp": "Đúng! Biện pháp này không tồi. Chúng ta chuẩn bị một chút, ngày mai hành động!"

Đêm hôm đó, Tô Thành lại mang cơm cho Lăng Nguyệt Tịch.

Mấy ngày nay cơm canh đều do nàng tự tay nấu. Nàng cũng không ngờ dưới chân núi Hồng Tụ Chiêu lại có cả ruộng vườn. Hứng chí dâng trào, nàng làm vài món nhỏ, không nghĩ tới Lăng Nguyệt Tịch lại chịu khó ăn hết.

Trong phòng chỉ thắp mấy ngọn đuốc, hai người ngồi yên lặng bên bàn dùng cơm.

Lăng Nguyệt Tịch khẽ húp một ngụm cháo, ánh mắt chợt lay động, dường như thuận miệng hỏi: "Nghe nói ngày mai ngươi với Tử Uyển muốn ra ngoài?"

Giọng nàng thanh thoát như suối, ngữ khí bình thản. Rõ ràng lời lẽ rất bình thường, nhưng trong tai Tô Thành lại nghe ra mấy phần dò xét.

Tim nàng chợt thắt lại, gắp miếng đồ ăn liền rơi thẳng xuống bàn.

Cái mồm rộng của Hồ Tử Uyển hại nàng rồi! Với sự nhạy cảm của Lăng Nguyệt Tịch đối với Long Vực, chẳng lẽ đã phát hiện điều gì?

"Ha ha, ta với Tử Uyển chỉ là muốn xuống ruộng dưới chân núi nhìn một chút thôi. Thân thể ngươi còn chưa khỏe hẳn, ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi." Vừa nói, Tô Thành vừa cúi đầu khuấy cơm, không dám nhìn thẳng nàng.

Ánh mắt Lăng Nguyệt Tịch khẽ nheo lại, động tác uống cháo bỗng ngừng, giọng lạnh lùng: "Tử Uyển? Mới mấy ngày đã thân mật như vậy, bản lĩnh của ngươi thật không nhỏ."

Người này… sao lại không vui rồi?

Đôi mắt Tô Thành đảo một vòng, lập tức nặn ra nụ cười lấy lòng: "So với ngươi thì ai dám thân chứ? Đúng không, Tịch Tịch?"

Lăng Nguyệt Tịch hừ lạnh: "Miệng lưỡi dẻo quẹo."

----

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!