Chương 48: (Vô Đề)

Đợt phát vật tư lần này chia theo năng suất làm việc, mà hai đội của Tả Dữu và Lưu Duyệt đều hoàn thành nhiệm vụ như yêu cầu nên nhận được hai phần khẩu phần đầy đủ.

"Có đợi mấy người kia về rồi cùng nấu không?" – Lưu Duyệt nhìn túi lương thực trong tay, hơi chần chừ.

Cô không hiểu lắm dụng ý của tổ chương trình, phát hai phần y chang nhau, cả gạo và mì đều có đủ.

Chẳng lẽ lần này không còn cảnh cả nhóm cùng nhau nấu ăn nữa?

Tả Dữu ngẩng đầu nhìn trời – trời sắp tối đen đến nơi rồi, còn chưa nấu thì không kịp.

"Thôi, mình nấu trước đi, cũng đâu biết mấy người kia về lúc nào."

Vả lại, cô cũng không chắc mấy đội còn lại có hoàn thành nhiệm vụ không.

Nếu không thì cô cũng chẳng việc gì phải chia đồ ăn cho người ta cả.

Ôn Cảnh Hinh và Bạch Dữ An đều đồng ý.

Dù gì tổ chương trình cũng đang cố tách các đội ra, để ai nấy tự lo phần mình mà.

Thấy mọi người đồng thuận, Lưu Duyệt cũng gật đầu theo.

"Vậy nấu luôn đi, kết hợp hai phần lại nấu luôn cho đỡ tốn thời gian."

Hai đội đồ ăn giống nhau gần hết, nấu chung cũng không ai bị thiệt.

Thế là bốn người cùng nhau vào bếp.

Khi nhóm của Tả Dữu gần nấu xong thì bên ngoài có tiếng động.

"Trình Hạc, anh… hộc… mau gỡ giúp tôi với, tôi… tôi hết chịu nổi rồi!"

Hoắc Uyển Uyển mệt đến mức lưng sắp gãy.

Trình Hạc đã cắt đậu cả buổi trưa, bản thân cũng đang mệt không thở nổi.

"Cô tự quăng cái giỏ xuống đất không phải xong à?"

Mồm thì càu nhàu, nhưng tay vẫn chịu khó đỡ lấy cái sọt cho Uyển Uyển.

"Cũng tại anh đó! Ai kêu anh cắt như điên, tôi đâu biết trong sọt có bao nhiêu đậu chứ!"

Cô nghi là sọt này ít nhất cũng hơn 30kg!

Cô thật sự nghi ngờ Trình Hạc cố ý hại mình.

Sau một câu càm ràm, Hoắc Uyển Uyển mệt đến nói không ra hơi, hai người ngồi bệt xuống sân th* d*c.

Lăng Tiêu và Lan Thanh Vũ cũng về tới không lâu sau đó.

Nhìn thấy Lăng Tiêu, Trình Hạc – dù mệt – cũng không nhịn được mà bật cười.

"Lăng Tiêu, anh đã trải qua cái gì thế? Nhìn cái bộ dạng này…"

Giờ phút này, Lăng Tiêu không còn chút khí chất của một thần tượng.

Anh giống như vừa ngã nhào ngoài ruộng, tóc tai, mặt mũi, cả nửa người đều dính bùn đất, thảm không tả nổi.

Nghe tiếng cười của Trình Hạc, Lăng Tiêu mặt càng đen lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!