Chương 47: (Vô Đề)

Bác nông dân kia liếc nhìn cô một cái.

"Bên tổ chương trình không phải đã phân công nhiệm vụ cho mấy người rồi sao? Đạo diễn bảo hai người đi nhặt thóc mà?"

Nếu không phải tổ chương trình đã bàn trước, thì tụi tôi cũng chẳng đời nào chịu làm thay hai người vô dụng chỉ biết đứng không ra gió ấy.

Ý người đó rõ ràng là: đây vốn là phần việc của cô, sao cô lại đùn đẩy?

Lan Thanh Vũ bị hỏi nghẹn họng, nhất thời lúng túng, trong lòng cũng bắt đầu hoang mang, rối bời.

Theo phản xạ, cô nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lúc này, Lăng Tiêu người ướt sũng như chuột lột, tóc tai đã rối bù, rũ hết cả xuống.

Cả người trông lôi thôi, vừa nghèo vừa tả tơi.

Lan Thanh Vũ nhìn thấy cảnh đó, thật ra cũng hơi do dự không muốn lại gần — trên người Lăng Tiêu bốc ra mùi mồ hôi rất nặng.

Nhưng nghĩ đến chuyện có thể tránh được việc nhặt thóc, cô đành cắn răng chịu đựng mà bước tới.

Cô ngồi thụp xuống, giả vờ lo lắng nhìn Lăng Tiêu.

"Anh không sao chứ, Lăng Tiêu?"

Lăng Tiêu mệt đến mức vẫn đang há miệng th* d*c.

Phải mất một lúc lâu mới thều thào trả lời:

"Không… không sao… tôi còn… còn chịu được…"

Nói xong câu đó, anh ta không nói thêm gì nữa.

Lan Thanh Vũ ngồi chờ một lúc, mong anh ta sẽ giữ lời lúc nãy — một mình nhặt hết hai sọt thóc — nhưng đợi mãi mà không thấy?

Cô không thể tin nổi nhìn anh ta.

Lúc trước ra ruộng, anh ta đâu có nói thế?

Rõ ràng bảo lúc về thì một mình anh ta sẽ gánh thóc, cô không cần làm gì cả.

Mặc dù khi đó cô có hơi phản đối cho có lệ, nhưng thái độ của Lăng Tiêu rất kiên quyết, nên cô cũng mặc kệ.

Giờ thì hay rồi…

Lan Thanh Vũ chỉ biết rủa thầm trong lòng: đúng là đồ vô dụng! Mới làm có tí việc đồng áng mà đã bở hơi tai, thế này thì sau này còn làm được cái gì nữa!

"Anh mệt vậy rồi thì nghỉ tí đi, để em về trước lấy nước cho anh uống nhé."

Nói xong, Lan Thanh Vũ làm bộ làm tịch nhìn anh một cái đầy quan tâm, rồi quay người rảo bước về phía nhà gỗ của tổ chương trình.

Cô đi nhanh đến mức Lăng Tiêu và cameraman còn chưa kịp phản ứng.

[Ủa gì vậy? Sao Lan Thanh Vũ bỏ đi rồi?]

[Cổ bảo đi lấy nước cho Lăng Tiêu mà. Tôi thấy Lăng Tiêu chắc cũng khát sắp xỉu thật.]

[Không hiểu nha. Nếu đã về rồi, sao không tiện tay xách một ít thóc về luôn đi?]

Dù sao cũng tiện đường, hai người cũng phải nhặt thóc đem về, chia ra mà làm cho đỡ cực, chứ để một người làm sao nổi?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!