[ Oimeoi, tui dám chắc là Ôn Cảnh Hinh với Tả Dữu có gì đó thiệt nha, hai người đang thì thầm ở góc kìa! ]
[ Ở đâu ở đâu! Trời đất ơi, nhìn kìa, Ôn cười kiểu gì mà đê mê dữ dội vậy trời?! ]
[ Xong luôn, mùa xuân của ông chú thật sự đến rồi... Không biết nên vui hay nên buồn nữa. ]
[ Nếu thiệt sự là Tả Dữu thì tui chịu không nổi thiệt đó huhu. ]
Bên phía đạo diễn cũng nhanh chóng bắt sóng được "tín hiệu" giữa Tả Dữu và Ôn Cảnh Hinh, ánh mắt sáng rỡ:
"Khụ khụ, tiếp theo sẽ là nhiệm vụ của Tả Dữu và Ôn Cảnh Hinh nhé. Hai bạn cầm dao đốn củi và dây thừng tức là nhiệm vụ số 3 đó. Một người đốn củi, một người buộc bó, đúng kiểu "nam nữ phối hợp, việc gì cũng xong", quá chuẩn!"
Nhân viên bên cạnh: "........."
Đạo diễn à, anh gán couple kiểu này lộ liễu quá rồi đó, người ta còn mắt để nhìn mà.
Lan Thanh Vũ đứng bên cạnh nghe xong, rốt cuộc không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Thấy Ôn Cảnh Hinh với Tả Dữu đứng sát nhau như thế, trong lòng cô ta nổi cơn ghen như dây leo siết chặt lấy tim, đau nhói từng cơn.
Tại sao lúc nào Tả Dữu cũng may mắn như vậy? Tại sao?!
"Rồi, tổ cuối cùng là gánh và sọt. Nhiệm vụ là ra đồng thu hoạch lúa, người dân ở khu số 4 đang thu hoạch, Lan Thanh Vũ và Lăng Tiêu sẽ hỗ trợ ruộng số 4, phụ trách gánh lúa từ ruộng về nhà giúp."
Vì khu vực này không có máy móc thu hoạch chuyên dụng, nên chỉ có thể để hai người họ ra ruộng phụ dân gặt lúa và gánh về.
Nói cách khác: một cây đòn gánh không làm được trò trống gì nhiều, chỉ có thể đi ra đồng hì hục phụ thu hoạch thôi.
Nghe xong nhiệm vụ, Lan Thanh Vũ suýt chút nữa không ngất tại chỗ.
Gặt lúa còn chưa đủ, giờ còn phải gánh về?
Cái nào cũng cực, mà cô chẳng muốn làm cái nào cả!
Lăng Tiêu thấy cô nàng có vẻ không ổn, liền nhỏ giọng an ủi:
"Đừng lo, tới lúc đó em làm nhẹ nhàng thôi, còn lại cứ để anh lo."
Gặt lúa với gánh lúa thôi mà, đàn ông như anh không lẽ không làm nổi?
Nghe thế, sắc mặt Lan Thanh Vũ mới dịu xuống một chút, không nhịn được cười với anh, còn khen thêm:
"Anh tốt ghê luôn á."
Lăng Tiêu cứng đơ mặt, theo phản xạ liếc máy quay, cắn răng nói:
"Không có gì đâu, bạn bè thì giúp nhau thôi mà."
Lan Thanh Vũ chết lặng.
[ Gì vậy trời? Hai người này bỗng dưng lại thành... bạn bè? ]
[ Ủa ủa? Có hai ngày không thấy mà đổi vibe rồi hả? Không phải trước đó còn ngọt như mía lùi, mời nhau ăn nông sản gì gì đó sao? Sao mới có hai ngày mà tình cảm bay màu rồi? ]
Cả khán giả đều ngỡ ngàng.
Vì trước đó, Lăng Tiêu với Lan Thanh Vũ kiểu gì cũng như "ngầm xác định" rồi ấy, không cần thả hint nữa.
Chưa kể, lúc Tả Dữu từng nói cô thấy Lăng Tiêu cũng không tệ, thì anh ta đã cắt ngang phũ phàng: "Tôi chỉ có thể thích kiểu như Lan Thanh Vũ thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!