Chương 40: (Vô Đề)

Tả Dục Kiệt nghe vậy cũng chỉ "ừ" một tiếng, rồi thuận miệng bảo:

— Vậy thì em nhớ tự lo cho mình nhé.

Nói xong, anh liền kéo tay Tả Dữu đi về phía bãi đậu xe.

Sau lưng, Tiêu Nhã Tình nhìn theo bóng hai người họ rời đi, đến khi không còn thấy nữa mới xoay người bước đi.

Tả Dữu vừa ngồi vào xe đã quay đầu nhìn lại phía sau, thấy Tiêu Nhã Tình lúc này mới rời đi, cô khẽ tặc lưỡi cảm thán:

Xác nhận rồi, cô nàng này chắc chắn là fan cứng của anh ba mình.

— Em tặc tặc cái gì thế? Không lo ăn uống đàng hoàng à?

Tả Dục Kiệt vừa xoay vô lăng vừa châm chọc cô em gái.

Tả Dữu lười đôi co với tên đầu đất này, chỉ sâu xa buông một câu:

— Đúng là người ngốc có số hưởng.

— Gì cơ? Ý em là đang chửi anh ngu hả? Đợi về nhà anh méc ba mẹ!

Tả Dữu trợn trắng mắt:

— Trẻ con.

Hai anh em cứ thế cãi nhau chí chóe trên đường về nhà.

Về đến nơi, Tả Dữu hào hứng kể với ba mẹ việc mình thử vai thành công.

Ba Tả và mẹ Tả nghe xong cũng mừng rỡ không kém.

Ba cười ha hả:

— Ba biết ngay con gái ba thể nào cũng làm nên chuyện. Thấy chưa, vai đó nhẹ nhàng là vào tay luôn rồi còn gì!

Mẹ Tả thì sờ sờ mặt mình, mặt mày đầy tự hào:

— Thấy chưa, đúng là được thừa hưởng gương mặt đẹp của mẹ. Ai mà không chọn con thì chắc chắn là có vấn đề về mắt!

Tả Dữu nhào vào nịnh nọt ba mẹ liên tục, hai ông bà được con gái nói ngọt mà cười suốt không dứt.

Bên cạnh, Tả Dục Kiệt thấy chẳng ai thèm để ý đến mình, lại càng nghi ngờ mình không phải con ruột, chắc là được nhặt ngoài thùng rác về.

Nghĩ vậy anh lặng lẽ lên phòng ngủ sớm.

Không lâu sau, anh hai Tả Dục Lẫm cũng về tới.

Ba mẹ thấy anh về sớm bất ngờ thì không giấu nổi ngạc nhiên:

— Sao hôm nay con tan làm sớm vậy?

Bình thường giờ này anh vẫn còn ở bệnh viện, có hôm đến tận 11-12 giờ đêm mới về.

Tả Dục Lẫm mỉm cười:

— Chắc là hôm nay bệnh nhân ít nên mọi việc trôi chảy hơn.

Ba Tả lập tức nghiêm mặt hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!