Chương 32: (Vô Đề)

"Anh cười cái gì?" – Hoắc Uyển Uyển cau mày, nhìn ra trong nụ cười của Tả Dữu đầy vẻ mỉa mai, lập tức thấy khó chịu.

Tả Dục Lẫm chỉ mỉm cười, không nói một lời.

Anh xưa nay tính tình điềm đạm, cho dù bị Hoắc Uyển Uyển và trợ lý của cô ta làm khó dễ, cũng không muốn đôi co với hai cô gái không biết điều.

Nhưng nếu anh trai nhẫn nhịn, thì Tả Dữu lại chẳng có ý định nhịn.

"Cười cái gì à? Tất nhiên là cười cái kiểu mắt thì thiển cận mà còn tưởng mình nhìn xa trông rộng ấy."

– Tả Dữu cười khẩy, liếc Hoắc Uyển Uyển từ đầu đến chân như đang nhìn một sinh vật kỳ lạ. –

"Tôi thật sự rất tò mò, mấy người não phẳng như cô thì dựa vào cái gì sống sót tới bây giờ? Ý chí kiên cường hay là độ tự luyến vượt ngưỡng an toàn?"

Sắc mặt Hoắc Uyển Uyển lập tức biến đổi: "Tả Dữu! Cô ăn nói kiểu gì đấy!"

Tả Dữu buông tay, lắc đầu, thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ:

"Tôi tưởng tôi nói rõ rồi, không ngờ cô vẫn không hiểu. Thôi được, để tôi nói cho trắng ra một lần nữa —"

"Hoắc Uyển Uyển à, cô vừa ngu vừa thiếu hiểu biết cũng được đi, miễn là biết điều thì chẳng ai nói gì cô đâu. Thậm chí người ta còn thấy thương hại vì não cô phát triển không hoàn chỉnh nữa kìa. Nhưng ngu mà cứ thích ra vẻ, đứng giữa đường mà gào rú thì quá là lố bịch!"

Hoắc Uyển Uyển tròn mắt, tức đến nghẹn họng.

Phản xạ đầu tiên của cô là đảo mắt tìm máy quay quanh đó, hy vọng ghi được cảnh Tả Dữu "chửi người vô phép tắc".

Nhưng nhìn một vòng mới sực nhớ – tổ quay đã thu máy rồi!

Tức! Mà không làm gì được!

Tại sao cái con nhóc Tả Dữu này lại may mắn đến thế chứ?!

"Được lắm Tả Dữu! Thì ra mấy lần xuất hiện trên show là giả vờ giả vịt hết đúng không? Khóc lóc yếu đuối là để lấy lòng mấy khách mời nam thôi chứ gì? Rời máy quay cái là hiện nguyên hình, hỗn láo vô cùng! Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp cậu "quảng bá" tính cách thật của mình cho cả thiên hạ biết! Có bản lĩnh thì mắng lại lần nữa xem!"

Hoắc Uyển Uyển miệng thì nói lớn, tay lại ra hiệu điên cuồng ra sau lưng cho trợ lý – ra hiệu quay phim ngay!

Trợ lý đã quá quen thao tác này, rút điện thoại ra mở chế độ quay trong vòng một nốt nhạc.

Nhưng hai người bọn họ đứng ở ngay trước mặt Tả Dữu, cô cũng chẳng buồn vạch trần.

Chỉ là…

"Cô bảo tôi lặp lại thì tôi phải nghe lời cô chắc?" – Tả Dữu hừ lạnh. – "Tôi nói trước đấy, sau này mà còn nghe cô dám động tới anh tôi, tôi sẽ không nhẹ tay như hôm nay đâu!"

Cô dừng một chút, rồi nhướng mày nhìn Hoắc Uyển Uyển:

"Còn nữa, cái xe kia ấy, là Rolls

-Royce trong giới xe tải đấy, giá cụ thể bao nhiêu thì tự lôi điện thoại ra tra. Cô dám cười anh tôi nghèo á? Đợi đến khi cô đủ tiền mua nổi chiếc đó rồi hãy mở miệng!"

Nói xong, Tả Dữu quay qua: "Anh hai, mình đi!"

Tả Dục Lẫm được em gái bênh vực, tâm trạng tốt hơn hẳn.

Thấy em gái cố trèo lên ghế phụ phía trước mà với mãi không tới, anh nhịn cười nói:

"Thôi, em ngồi ghế sau đi, để anh lái."

Anh ấn một nút cạnh cửa xe, ngay lập tức — một cảnh tượng khiến Hoắc Uyển Uyển và trợ lý há hốc mồm xuất hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!