Chương 23: (Vô Đề)

Còn fan của Lăng Tiêu và Lan Thanh Vũ thì nãy giờ chỉ loanh quanh trong phòng livestream của hai người, chưa qua khu phát sóng của Tả Dữu, nên hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Họ chỉ thấy Ôn Cảnh Hình đối đầu với thần tượng của mình mà lòng thấy bức xúc:

[Sao thầy Ôn lại hùng hổ như vậy với ca ca của tụi mình chứ...?]

[Ôn Cảnh Hình sao lại như vậy được chứ? Lợi dụng mình là tiền bối, còn Tả Dữu là hậu bối, vậy mà lại ra mặt chèn ép ca ca thế sao? Ca ca nói sai chỗ nào cơ chứ? Rõ ràng là Tả Dữu tự mình làm trái quy tắc trước, ca ca chẳng qua chỉ đứng ra đòi lại công bằng thôi mà, cớ gì lại bắt ca ca gánh hậu quả?]

[Đúng rồi đấy, rõ ràng là đang phát livestream mà chèn ép người mới. Tổ chương trình còn tính quản nữa không đấy?]

[Đạo diễn đừng giả chết nữa, ra mặt nói chuyện đi! Ca ca nhà tôi là đang giúp mấy người thiết lập lại quy tắc cho chương trình, còn mấy người cứ trốn trong bóng tối không lên tiếng, thế là sao hả?!]

Fan Lăng Tiêu đa phần là các em nhỏ tuổi, cuồng thần tượng kiểu mù quáng, dù trước đó từng có thiện cảm với Ôn Cảnh Hình thì lúc này cũng bị thái độ lạnh nhạt của anh làm cho tức điên.

Tổ đạo diễn nhìn thấy fan Lăng Tiêu đang nhảy nhót gây loạn, còn muốn tổ chương trình đứng ra xử lý Ôn Cảnh Hình, ai nấy đều đau đầu đến mức muốn nổ tung.

Đạo diễn lúc này bắt đầu hối hận vì đã chọn Lăng Tiêu.

Biết trước fan cậu ta khó kiểm soát như vậy, chi bằng lúc đầu chọn một ngôi sao khác cho rồi!

"Đạo diễn, giờ phải làm sao đây ạ?"

"Làm sao cái gì! Dẹp hết đi! Tự cậu ta gây chuyện trước, Ôn Cảnh Hình còn nhắc nhở rồi mà cứ khăng khăng tin vào con mắt của mình, giờ bị vả mặt thì chịu thôi, còn hỏi làm gì!"

Dù sao mất mặt cũng không phải bọn họ.

Đạo diễn vốn cũng lười để ý đến chuyện này.

Tính cách Lăng Tiêu quá bốc đồng, cứ để cậu ta lĩnh giáo bài học đi là vừa.

Cứ kiểu này, sau này chương trình chắc chắn sẽ loạn như chợ vỡ, tới lúc đó mới là phiền thật sự.

Thế nên tổ đạo diễn quyết định không nhắc nhở gì thêm cho Lăng Tiêu, điều này lại khiến trong lòng cậu ta thấy yên tâm đôi chút.

Tả Dữu liếc nhìn Lăng Tiêu đang mang vẻ chính nghĩa đầy mình, khẽ thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn cậu ta còn có chút thương hại.

Cô thực sự không hiểu nổi, vì sao lại có người cứ thích tự đưa mặt ra để người ta tát vậy chứ.

"Thật lòng khuyên Lăng Tiêu tiên sinh, lần sau đừng dùng "tôi nghĩ rằng" để đoán ý người khác. Bởi vì nếu đoán sai, mất mặt thật sự rất khó chịu đấy."

Lăng Tiêu sững sờ, suýt bật cười vì cách nói thản nhiên của Tả Dữu.

"Ý cô là bọn họ đến chụp hình với cô vì thích cô á? Tả Dữu, cô đừng có mặt dày nữa được không? Chịu khó lên mạng đọc bình luận về mình đi, rồi hẵng nói ra mấy lời kiểu đó!"

Tả Dữu nhún vai:

"Trên mạng không đại diện cho hiện thực mà. Có người cố tình bôi đen tôi, nhưng ngoài đời vẫn có nhiều người thích tôi chứ. Mâu thuẫn ở đâu?"

Nói rồi, cô quay sang một bé nhỏ đang đứng cạnh, cười tươi rói hỏi:

"Bé con, con có thích chị không?"

Bé con hớn hở gật đầu cái rụp:

"Thích ạ! Con thích Gấu Trúc Kungfu! Chị Gấu Trúc, con có thể chụp hình với chị không?"

Phản ứng của bé con khiến Lăng Tiêu chết lặng, trong lòng trỗi dậy một dự cảm bất an.

"Tả Dữu, cô hỏi một đứa bé chưa hiểu chuyện thì có ý nghĩa gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!