Chương 19: (Vô Đề)

Cuối cùng, ba người đều đồng ý tham gia mặc mascot phát tờ rơi.

Dù trong lòng Bạch Dữ An kháng cự kịch liệt, nhưng thiểu số phục tùng đa số — hắn đành cắn răng đi theo.

Tả Dữu lôi kéo Lưu Duyệt hớn hở chạy lên phía trước.

Cô đã nhắm sẵn một bộ mascot từ sáng — là gấu trúc đen trắng đáng yêu!

Ông chủ tiệm tờ rơi thấy các cô đi tới, lại nhìn thấy máy quay phía sau, mắt lập tức sáng rực:

"Mấy người đang quay chương trình gì thế?"

Đạo diễn không hề căn dặn phải giấu show, nên khi thấy ông chủ tò mò nhìn mascot, Lưu Duyệt liền giải thích:

"Bọn em quay show tổng hợp thôi ạ. Nhưng máy quay chỉ ghi hình bên ngoài, không ảnh hưởng đến công việc buôn bán đâu."

Ông chủ: "Ui dào! Quay show á? Thế tôi có được lên tivi không? Trời ơi biết thế hôm nay tôi mặc bộ đồ đẹp hơn, làm tóc đàng hoàng chứ không phải để cái đầu này!"

Ông ta vỗ trán đầy tiếc nuối.

Lưu Duyệt nhìn đỉnh đầu hói loáng bóng của ông chủ, không biết nên nói gì cho phải.

Tả Dữu nghe vậy liền quay sang nịnh khéo:

"Ông chủ ơi, kiểu tóc này cũng đẹp trai mà!"

Vẻ ngoài đáng yêu, miệng lại ngọt ngào, ông chủ cười toe toét không ngậm miệng nổi.

Vì vậy, khi Tả Dữu nói muốn mặc bộ mascot gấu trúc, ông chủ liền đồng ý ngay lập tức.

Nhưng rồi ông ngập ngừng:

"Cô thật sự muốn mặc bộ này à? Mấy người không phải đang quay chương trình sao?"

Ông vốn tưởng nhóm Tả Dữu là kiểu tổ quay phim du lịch, đến đây ghi hình cho có thôi.

Tả Dữu vô tội chớp mắt:

"Tụi cháu đến kiếm tiền mà chú, dù sao chú cũng đang cần người phát tờ rơi, cho tụi cháu làm luôn đi!"

Ông chủ thoáng lưỡng lự.

Dù sao ông cũng là dân kinh doanh, chọn người phát tờ rơi đương nhiên phải là người siêng năng, chăm chỉ.

Mấy người này vừa nhìn đã biết là minh tinh, sao làm được việc nặng.

[Xin lỗi chứ, có Ôn thần tới mà không nhận thì tôi khóc tại chỗ luôn ấy!]

[Ông chủ chắc chỉ lo họ không làm được việc thôi, cũng đúng mà.]

[Không thấy phía sau là nhà hàng của ông chủ à? Còn chưa đầy một tiếng nữa là đến giờ cơm trưa rồi, nếu phát tờ rơi kịp lúc thì mới kéo được khách. Dĩ nhiên phải chọn người có kinh nghiệm trước.]

Nhưng cuối cùng, ông chủ vẫn không cưỡng lại được ánh mắt long lanh như sắp khóc của Tả Dữu, đành gật đầu đồng ý giao hai suất làm việc cho nhóm cô.

Ban đầu ông định tuyển bốn người, cũng đã chuẩn bị sẵn bốn bộ mascot.

Nhưng để chắc ăn, ông vẫn quyết định gọi thêm hai người có kinh nghiệm.

"Ở đây có hai bộ đồ, mấy cô cậu tự bàn nhau xem ai mặc nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!