[Chị Thanh Vũ đúng là giỏi giang, vừa đảm việc bếp núc lại vừa tinh tế, làm ra bao nhiêu món ngon!]
[Đúng thế, lại còn chu đáo chuẩn bị món Trung món Tây để khách mời có thể lựa chọn theo sở thích nữa cơ!]
Ngay cả Trình Hạc – người trước giờ ít khi khen ai – cũng không nhịn được mà giơ ngón tay cái, thật lòng tán thưởng:
"Lan Thanh Vũ, cô đúng là lợi hại thật đấy!"
Lan Thanh Vũ mỉm cười xua tay khiêm tốn: "Không có gì đâu."
Ánh mắt cô vô thức liếc nhìn về phía Ôn Cảnh Hình, thấy anh vẫn chẳng để ý gì đến mình, trong lòng cô không khỏi thoáng hụt hẫng.
Tiếp theo lại nhìn sang Tả Dữu, trong lòng Lan Thanh Vũ nghĩ chắc hẳn sẽ thấy sự ghen tị hoặc áy náy trên gương mặt Tả Dữu – dù sao thì khả năng nấu ăn của mình cũng hơn hẳn cô ta.
Nhớ lại bữa ăn đầu tiên Tả Dữu nấu còn không khác gì cơm heo, Lan Thanh Vũ càng thấy đắc ý.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ chính là — Tả Dữu chẳng những không lộ vẻ ghen ghét hay ngượng ngùng gì, mà trái lại còn mỉm cười hài lòng nhìn những món ăn trên bàn, nét mặt thản nhiên như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật vậy.
Hài lòng?
Cô ta lấy cái gì ra mà hài lòng đến thế chứ!?
Lan Thanh Vũ siết chặt lòng bàn tay, móng tay bấm sâu vào da thịt, cố gắng kìm nén để giữ nụ cười trên mặt, không đến mức phải gào lên hỏi Tả Dữu: "Cô lấy dũng khí ở đâu ra vậy hả!?"
"Còn việc gì cần làm nữa không? Có cần anh giúp gì không?" – Lăng Tiêu chẳng biết từ khi nào đã đi đến bên cô.
Lan Thanh Vũ giật mình, vội lấy lại thần trí, khuôn mặt lại hóa ôn nhu như cũ.
"Không sao đâu, anh mau ngồi xuống ăn đi. Em đi rửa tay rồi ra ngay."
Nói xong còn ngượng ngùng liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, rồi xoay người đi về phía bếp.
Lăng Tiêu đứng đó, khóe môi hơi cong lên, nhìn bóng lưng Lan Thanh Vũ khuất dần.
Nhất là khoảnh khắc cô đỏ mặt nhìn anh – anh đoán, chắc chắn cô đang nhớ đến chuyện đêm qua nên mới ngượng ngùng như vậy.
Không sai đâu.
Tối qua, khi tất cả đã đi ngủ, Lan Thanh Vũ và Lăng Tiêu đã hẹn nhau ra ngoài gặp mặt.
Tất nhiên, cả hai đều tránh đi khu vực có camera nên không ai phát hiện ra.
Ngay sau khi thời gian bình chọn buổi tối kết thúc, Lan Thanh Vũ đã nhắn tin cho Lăng Tiêu hẹn gặp.
Từ lúc bước lên tầng, trong lòng Lăng Tiêu đã đầy mong chờ và hồi hộp khó hiểu.
Quả nhiên, đến khi gặp cô ở điểm hẹn bên ngoài biệt thự, Lan Thanh Vũ đã chủ động lên tiếng.
Thực ra cũng không hẳn là "thông báo", bởi cô bắt đầu bằng lời cảm ơn và xin lỗi về chuyện buổi chiều, cảm thấy mình đã khiến Lăng Tiêu bị vạ lây.
Lăng Tiêu tất nhiên không trách gì cô, thậm chí còn nói bảo vệ cô là bổn phận của anh.
Nghe vậy, Lan Thanh Vũ mỉm cười ngượng ngùng, rồi bước tới ôm lấy anh:
"Thật may vì có anh ở đây, Lăng Tiêu. Nếu không có anh, em thật sự không biết phải đối mặt ra sao."
Chỉ một câu nói ấy thôi, cũng đủ để khiến Lăng Tiêu cảm nhận được sự ỷ lại và tình cảm mà cô dành cho anh.
Anh không kìm được mà đưa tay ôm chặt cô vào lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!