Chương 14: (Vô Đề)

[Không cần đâu anh ơi! Vì sao anh lại phải xin lỗi thay cho Lan Thanh Vũ? Người làm sai đâu phải anh, dựa vào đâu mà anh xin lỗi thay cô ta!]

[Đúng đó! Cô ta đã cho anh uống thứ gì mê hồn thế? Nam nhi phải có khí phách, khí phách của anh đâu rồi? Những lời hùng hồn anh từng nói trên sân khấu giờ bị chó tha hết rồi sao?]

[Chị em tụi này tức chết mất! Lăng Tiêu rốt cuộc là làm sao vậy chứ? Không lẽ thật sự thích Lan Thanh Vũ rồi à? Hồi đó tụi này vất vả ủng hộ để anh ấy debut, đâu phải để thấy anh ấy yêu đương với người khác!]

[Tôi cũng từng tự an ủi rằng Lăng Tiêu làm vậy để giữ hình tượng. Nhưng giờ thì hết nổi rồi, chuyện rành rành thế kia mà anh ấy cứ phải chen vô là sao?]

[Tôi muốn thoát fan! Rõ ràng từng nói lên show này chỉ vì công việc, mà giờ lại khiến tôi thấy anh thật sự rung động với cô ta...]

[Thật đáng sợ. Fan bạn gái của Lăng Tiêu đúng là thảm nhất thế gian rồi, gặp phải chính chủ như vậy.]

[Đây không phải là phong độ quý ông gì cả, mà là mù quáng! Nhưng đổi góc nhìn, anh ấy đúng là yêu Lan Thanh Vũ đến mức si mê ha ha ha...]

Fan bạn gái của Lăng Tiêu hoàn toàn choáng váng trước hành động này của anh, sau đó giận dữ tuyên bố "thoát fan".

Quản lý của Lăng Tiêu đang xem livestream suýt nữa thì tức đến tăng xông.

Tên ngốc Lăng Tiêu này!

Rõ ràng đã dặn kỹ, đừng rung động, đừng tưởng thật, vậy mà cuối cùng lại thật sự rơi vào bẫy!

Rõ ràng là lỗi của Lan Thanh Vũ, tự cô ta gây ra thì phải tự chịu trách nhiệm.

Vậy mà Lăng Tiêu lại lao ra làm "anh hùng cứu mỹ nhân", còn xin lỗi thay cho cô ta?

Không lẽ đầu óc hắn có vấn đề à!

Không phân rõ phải trái thì thôi, lại còn chọc giận fan – chẳng lẽ hắn không biết fan hắn toàn là fan bạn gái à?

Quản lý tức sôi máu, nhưng Lăng Tiêu lại không biết – mà cho dù có biết, chắc cũng sẽ cố chấp làm theo ý mình.

Vì trong lòng hắn, mọi chuyện đều là do hắn mà ra, nên Lan Thanh Vũ mới đi tìm Tả Dữu gây sự.

Nghe những gì cô nói khi nãy, rõ ràng là vì hắn, nếu không cô đâu có đi tìm Tả Dữu nói những lời đó.

Cũng chỉ vì cô ấy quá thích hắn nên mới không kiềm chế được cảm xúc.

Hắn không trách cô được – có người đàn ông nào lại nỡ trách người con gái yêu mình đến vậy chứ?

Trong lòng Lăng Tiêu lúc này rối bời.

Một bên là thương xót Lan Thanh Vũ, một bên lại oán hận Tả Dữu sâu sắc.

Nếu không phải vì Tả Dữu cứ cứng đầu cứng cổ, thì Lan Thanh Vũ đâu đến nỗi bị đẩy vào tình cảnh này, còn bị cảnh sát ép phải xin lỗi?

Hắn hoàn toàn quên mất chính hắn mới là người gọi cảnh sát đến.

Giờ hắn chỉ biết sau chuyện hôm nay, hắn càng thêm chán ghét Tả Dữu – cho dù cô ấy có quỳ xuống khóc lóc xin tha, hắn cũng tuyệt đối không tha thứ!

Còn Lan Thanh Vũ, sau chuyện này, hắn càng quyết tâm phải tốt với cô ấy hơn.

Gương mặt Lăng Tiêu trầm xuống, lời xin lỗi gần như được thốt ra từ kẽ răng:

"Xin lỗi, lần này là tôi sai. Tôi chưa tìm hiểu rõ ngọn ngành đã hiểu lầm cô, mong cô tha thứ."

Tả Dữu cười nhàn nhạt nhìn hắn:

"Xem như nể mặt anh xin lỗi, tôi tha cho anh đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!