Ánh mắt mọi người đều dồn về phía Lăng Tiêu, đến cả Lan Thanh Vũ cũng bắt đầu thấy xấu hổ.
Cô ta vội vàng xua tay:
"Các anh cảnh sát, thật ra chuyện này không có gì to tát đâu ạ. Tôi với Tả Dữu chỉ là hiểu lầm một chút thôi… Làm phiền các anh tới tận nơi thế này thật ngại quá… Thật sự không nghiêm trọng đâu ạ…"
Hàm ý rõ ràng: muốn bỏ qua, không truy cứu nữa.
Nhưng dù cô ta có nói thế nào, cảnh sát đã tới thì chuyện vẫn cần điều tra cho ra lẽ.
Một nữ cảnh sát nhẹ nhàng trấn an Lan Thanh Vũ:
"Cô đừng lo lắng. Chúng tôi nhất định sẽ làm rõ chân tướng và trả lại công bằng cho người vô tội."
Nghe vậy, mặt Lan Thanh Vũ lại càng tái nhợt thêm vài phần.
"Cảm ơn các anh chị… nhưng mà…"
"Cuối cùng các người cũng đến rồi." – Tả Dữu cắt ngang lời, giọng lạnh lùng.
Nữ cảnh sát lập tức nhận ra người lên tiếng là Tả Dữu, cau mày lại.
Cô ta trước đây vốn không biết Tả Dữu là ai, nhưng mấy ngày gần đây em gái cô cứ ngày đêm cằn nhằn về một chương trình hẹn hò, nói Tả Dữu tranh cướp couple người khác, lại còn diễn lố, hở tí là khóc, làm trò giả tạo như "trà xanh" trong truyền thuyết.
May mà mấy nam khách trong show đều không mắc bẫy, ai nấy cũng ngó lơ cô ta.
Nữ cảnh sát vốn không nên có thành kiến, nhưng lại đặc biệt dị ứng với thể loại "tiểu tam giật bồ người khác" – vì chính bạn trai cũ của cô cũng từng bị cướp như thế.
Nên giờ cô nhìn kiểu người như Tả Dữu liền mất cảm tình ngay lập tức.
"Xin hỏi, có phải cô đã đẩy người phụ nữ này xuống không?"
Tả Dữu ngớ ra, nhận ra không khí đang rất bất lợi với mình.
Cô nhíu mày: "Tôi không đẩy cô ấy."
Thấy cô vẫn còn "cãi chày cãi cối", Lăng Tiêu hừ lạnh:
"Nếu không phải cô thì còn ai? Chẳng lẽ cô định nói Thanh Vũ tự ngã chắc?"
Sau đó, anh ta quay sang cảnh sát, tỏ ra căm phẫn và chính nghĩa:
"Có thể các anh không biết, nhưng từ lâu Tả Dữu đã luôn nhằm vào Thanh Vũ. Vừa rồi thấy không ai để ý, cô ta mới ra tay đẩy Thanh Vũ ngã."
Cảnh sát hỏi:
"Anh biết động cơ gây án của cô ấy là gì không?"
Lăng Tiêu tuy hơi do dự, nhưng trong lòng lại thấy đắc ý.
Nhìn Tả Dữu đầy khiêu khích, anh ta nhả từng chữ:
"Bởi vì… Tả Dữu thích tôi. Nhưng tôi không thích cô ấy. Khi biết tôi có cảm tình với Thanh Vũ, cô ta ôm hận trong lòng… Cho nên…"
Không cần nói hết câu, ai cũng hiểu.
Ra là tranh giành tình cảm.
Nữ cảnh sát nhìn Tả Dữu, thấy cô còn trẻ, mặt mũi non nớt, tầm tuổi em gái mình, liền không nỡ trách mắng quá nặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!