Hắn cúi xuống, ngỡ ngàng nhìn Lan Thanh Vũ, không hiểu sao cô lại ngăn cản mình.
Nhưng rất nhanh, thấy vẻ mặt cô hơi hoảng loạn, trong lòng Lăng Tiêu lại mềm xuống.
Hắn nắm tay cô, dịu giọng:
"Thanh Vũ, tôi biết cô hiền lành không muốn gây rắc rối, nhưng lần này không thể bỏ qua. Nếu lúc nãy cô không may rơi xuống biển thì sao? Tả Dữu làm vậy không phải là bắt nạt, mà là âm mưu giết người!"
Gán tội danh "âm mưu giết người" lên người cô luôn rồi.
Tả Dữu nghe xong không những không sợ mà còn muốn bật cười.
Đầu óc kiểu này mà cũng được làm nam chính?
Cô nhìn Lan Thanh Vũ đang nằm trên đất, vẻ chột dạ viết rõ lên mặt, vậy mà Lăng Tiêu còn tưởng đó là… thiện lương?
Thôi thì nếu đã muốn báo cảnh sát, thì cứ làm đi.
Làm lớn chuyện lên càng tốt.
Dù sao, đến cuối cùng người mất mặt đâu phải là cô.
Tả Dữu mỉm cười, phá lệ đồng tình với lời Lăng Tiêu:
"Anh nói đúng. Làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Cảnh sát sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ xấu nào. Báo cảnh sát đi, tôi sẵn sàng phối hợp điều tra."
Thái độ "giác ngộ" bất ngờ của cô khiến Lăng Tiêu thoáng sững người.
Giá mà cô chịu khóc lóc cầu xin sớm hơn, biết đâu anh ta còn mềm lòng mà tha cho.
Nhưng bây giờ thì muộn rồi.
"Tả Dữu, đợi đến lúc cô thân bại danh liệt đi."
Dù nói xong chính hắn cũng cảm thấy… nói với người như Tả Dữu chẳng còn gì để mất thì có nghĩa lý gì.
Chỉ thấy thương Thanh Vũ, bị người ta khi dễ mà chẳng ai đứng ra bênh vực.
Lăng Tiêu siết chặt tay, giận đến mức nghẹn cả tim.
Lan Thanh Vũ ngồi dưới đất, lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh.
Báo cảnh sát thật à?
Chuyện này… không thể báo được!
Cô chỉ muốn bôi nhọ Tả Dữu trước mắt mọi người và phá hoại thanh danh cô ta, chứ không định thành án hình sự như bây giờ!
Sau đó, cô còn muốn nhân cơ hội dẫm lên người Tả Dữu để leo lên, đóng vai người phụ nữ rộng lượng, lương thiện, đáng mến.
Thật ra Lan Thanh Vũ hoàn toàn không có ý định làm lớn chuyện!
Cô hít sâu một hơi, cố đè nén sự bối rối trong lòng, lại lần nữa kéo nhẹ vạt áo của Lăng Tiêu, gượng cười nói:
"Lăng Tiêu, thật sự không cần báo cảnh sát đâu… chuyện lần này cứ xem như hiểu lầm đi. Dù sao chúng ta cũng là người quen, không cần làm lớn đến mức khó xử thế này…"
Lăng Tiêu tỏ vẻ khó xử:
"Thanh Vũ, đôi khi em không cần lúc nào cũng nghĩ cho người khác như vậy…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!