Chương 8: (Vô Đề)

Mạc Du Tâm vào lớp ngồi, cả người thoải mái không ít, cô dự định quay về sẽ đem đống quà phú bà tặng cho nguyên thân trả lại hết, sau đó sẽ mua đồ mới.

Nguyên thân học ngành tài chính đại học, tiết này là học về tài chính, trong phòng học có hơn 200 người, Mạc Du Tâm không biết gì về tài chính, cô dự định tìm cái bằng, kiếm tiền thì vẫn phải dựa vào tài năng của mình.

Vì vậy, không ít Omega lại nhìn thấy Mạc Du Tâm dựa vào bàn chơi di động.

Vốn nguyên thân rất để ý kinh doanh hình tượng của mình, cho dù không hiểu, thì đi học cũng ngồi thẳng lưng, lại trở thành cái A trong mộng của không ít Omega, hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi, học bá lại chơi di động?

Mạc Du Tâm thấy không ít người nhìn lén mình, cũng không để ý đến, khuôn mặt này có 9 phần giống với khuôn mặt đời trước của cô, tính ra còn đẹp hơn, có rất nhiều người thích cô, nhưng Mạc Du Tâm đều từ chối, mà cô cũng cảm thấy vóc dáng mình xinh đẹp, hẳn là độc mỹ, vì vậy từ chối vừa rồi cũng không tính là nói bậy.

Giảng viên trên bục nói đến khí thế ngất trời, Mạc Du Tâm bên này ngồi lên mạng xem tin tức về ngọc thạch, đời trước vì cô có khuôn mặt xinh đẹp nên có thể nói là đỉnh lưu trong giới điêu khắc ngọc thạch, chỉ livestream đẻ xem mặt thôi cũng đã có không ít người rồi, Mạc Du Tâm suy nghĩ, vậy thì cũng có thể làm livestream khắc ngọc kiếm tiền a.

Mạc Du Tâm không hề biết, đi học còn chơi di động hủy đi hình tượng học bá thanh lãnh của cô trong lòng bao nhiêu cái Omega, tựa như giấc mơ tan tành vậy.

Trần Qua chọc Giang Thiển một cái, nhỏ giọng nói: "bà xem Mạc Du Tâm kìa, cô ta chơi di động kìa, không phải bình thường rất thích giả vờ hay sao?"

Giang Thiển liền nhìn về phía Mạc Du Tâm, thấy Mạc Du Tâm lười biếng dựa vào bàn chơi di động, Giang Thiển cau mày, cô không hiểu gần đây Mạc Du Tâm rất khác thường a?

Mạc Du Tâm chơi di động thoải mái, giảng viên giảng bài cũng chú ý đến Mạc Du Tâm, nhưng cũng không tức giận, phòng học lớn thỉnh thoảng cũng có vài người nhìn về phía Mạc Du Tâm, hơn nữa khuôn mặt Mạc Du Tâm cũng đẹp, giảng viên cũng có ấn tượng với sinh viên này, trước kia mỗi lần hắn lên lớp sinh viên này luôn ngồi thẳng người, nghe giảng không nhúc nhích dù hiểu hay không hiểu đều rất nghiêm túc.

Nhưng hôm nay lại thấy Mạc Du tâm chơi di động, giảng viên liền gọi Mạc Du Tâm đứng dậy hỏi bài.

Lần này mọi người đều nhìn về phía Mạc Du Tâm, Phùng Duyệt Duyệt còn định đưa đáp án cho Mạc Du Tâm, nhưng mở wechat thì thấy đã bị xóa rồi.

Mạc Du Tâm thì vẫn thản nhiên, "lão sư, ngại quá, em nghe không hiểu."

Giảng viên khoát tay cho cô ngồi xuống, "nghe không hiểu thì ráng mà nghe cho rõ vào."

"Dạ lão sư." Mạc Du Tâm nói xong, thoáng thu liễm một chút, đem cuốn sách chưa mở lật ra xem, sau đó cho di động vào sách, tiếp tục chơi di động.

Dù sao nghe cũng không hiểu mấy cái này, cũng không có hứng thú với tài chính, những người nguyên thân biết không liên quan gì đến mình, giả vờ thân thiết như vậy sớm muộn cũng lộ, không bằng thoải mái làm chính mình cho rồi, chính mình làm người bình thường so với nguyên thân cặn bã còn tốt hơn nhiều lần.

Sau khi giờ học kết thúc, Mạc Du Tâm ra khỏi phòng học, không ít Omega vẻ mặt oán niệm nhìn cô chằm chằm.

Mạc Du Tâm vẫn bình tĩnh rời phòng học, nguyên thân vì giữ hình tượng học bá, thỉnh thoảng chờ lớp tan lại đi theo lão sư hỏi bài, một là muốn để lại ấn tượng tốt cho lão sư, hay là muốn để các Omega ngắm mặt cô, như vậy sẽ có lợi cho việc câu thêm nhiều phú bà hơn.

Nhưng Mạc Du Tâm không để ý mấy chuyện này, cô có bản lĩnh để làm phú bà, cần gì để ý người khác nghĩ nhiều làm gì?

Cô bước nhanh ra khỏi trường, trước tiên đến cửa hàng mẹ và con, mua ba lon sữa bột cho bé uống, lại mua không ít tã lót, còn mua một bộ đồ cho bảo bảo vài tháng, cô còn chưa gặp đứa nhỏ, không biết đứa nhỏ bốn tháng có giống như em bé nhỏ đáng yêu hay không?

Mua xong mấy thứ này, Mạc Du Tâm liền về trường học, cô biết Tô Ngữ Băng vẫn nuôi bảo bảo trong ký túc.

Tô Ngữ Băng kiếm tiền căn bản không đủ ra ngoài mướn phòng, hơn nữa cũng không nhận thức rõ, Tô Ngữ Băng cảm giác mình cũng không còn mặt mũi mà về nhà, từ lúc mang thai đến giờ nàng đều một mình gánh vác nuôi con, các bạn cùng phòng rất tốt, giúp Tô Ngữ Băng không ít.

Mạc Du Tâm mang theo hai túi đồ lớn đứng trước cửa ký túc Omega rất dễ thấy được, không ít người còn đang nhìn lén Mạc Du Tâm, đời trước Mạc Du Tâm có giá trị nhanh xuất chúng, bị người khác nhìn cũng đã quen, cô lấy di động mở danh bạ, tìm mãi cũng không ra số liên lạc với Tô Ngữ Băng, tên nguyên thân cặn bá kia đã xóa mất số của Tô Ngữ Băng rồi a.

Mạc Du Tâm thở dài nhìn lầu ký túc, Alpha không thể vào ký túc này được, giờ lại không gọi cho Tô Ngữ Băng được, rất nhanh ánh mắt Mạc Du Tâm lại nhìn thấy a di quản lý túc xá.

Mạc Du Tâm mang theo túi đồ lớn đi tới trước mặt a di quản túc, cười ôn hòa nói: "a di, con có hai túi đồ lớn muốn đưa cho bạn con, nhưng mà chúng con cãi nhau, con không có số liên lạc với nàng, a di có thể giúp con tra số di động của Tô Ngữ Băng phòng 702 được không? nếu dì không yên tâm, nhờ dì gọi giúp con một cuộc kêu nàng xuống cũng được."

A di quản túc cười cười, đối với tình huống này cũng không trách, tình lữ cãi nhau cũng không quản làm gì: "không được, đây là chuyện riêng của hai đứa, với lại nếu tôi gọi người xuống lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?"

"A di, con thực sự sốt ruột đó, hai túi đồ này con mua cho bảo bảo nhà con, phòng 702 có một tiểu bảo bảo chắc dì cũng biết?" Mạc Du Tâm lịch sự giải thích.

A di quản túc là suy nghĩ một chút, phòng 702 có một tiểu bảo bảo bà cũng biết, khi đó nữ sinh kia ở ký túc muốn nuôi bảo bảo cũng gây ra động tĩnh không nhỏ, mami đứa nhỏ là ai cũng không biết, khi đó trong trường đồn ầm lên, cũng may mấy nữ sinh cùng phòng tốt bụng, cùng nhau đến xin nhà trường đừng đuổi học nữ sinh kia, còn cam đoan các nàng sẽ chăm sóc tốt cho bảo bảo, đồng thời hứa không làm ảnh hưởng đến những người khác, chuyện đó coi như xong xuôi.

Đến cả a di đi tuần buổi tối cũng gặp bảo bảo kia vài lần, đứa nhỏ rất đáng yêu, nhưng mà lại gầy nhỏ, khiến người ta thấy mà thương, bà từng đến ôm đứa nhỏ hai lần rồi, giờ thấy nữ sinh này bộ dạng không giống như nói dối, a di quản túc lại nhìn Mạc Du Tâm hỏi: "cô và mẹ bảo bảo là quan hệ gì? là bạn học hay bạn bè?"

Mạc Du Tâm ăn ngay nói thẳng: "con là mami bảo bảo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!