Chương 50: (Vô Đề)

Bên kia, Tô Ngữ Băng mang ngọc tiểu trư Mạc Du Tâm cho bảo bảo về phòng ký túc.

Phó Chi Đào thấy nàng về thì hỏi: "Ngữ Băng, vừa rồi bồ ra ngoài làm gì đó?"

Tô Ngữ Băng cười một cái nói: "Mạc Du Tâm khắc cho Tiểu Nguyệt Lượng cái đồ chơi tiểu trư, nói mình xuống mang lên, bồ xem.

"Tô Ngữ Băng nói rồi mở túi phúc ra lấy ngọc tiểu trư đưa cho Phó Chi Đào xem. Phó Chi Đào không hiểu nhiều về ngọc, nhưng thấy miếng ngọc giống tiểu trư y hệt, nghi ngờ hỏi:"Ngữ Băng, bồ nói là Mạc Du Tâm khắc đó hả? cô ta còn có nghề này sao?"

Tô Ngữ Băng lắc đầu nói: "mình cũng không biết, nhưng mà cô ấy nói với mình là tự tay khắc cho Tiểu Nguyệt Lượng, mình thấy tỉ lệ ngọc không tệ, liền mang về cho Tiểu Nguyệt Lượng, đúng lúc Tiểu Nguyệt Lượng chúng ta còn chưa có ngọc a."

"Thôi đi, mình thấy là cô ta đi mua thì có, Ngữ Băng bồ bị lừa rồi đó.

"Phó Chi Đào nhắc nhở. Tô Ngữ Băng cười khẽ một tiếng nói:"mình cũng cái gì chứ? là cô ấy đưa cho Tiểu Nguyệt Lượng mà, không cần lo cho mình, Đào Đào, chúng ta cũng không cần phải trông gà hoá cuốc như vậy."

"Ừ, vậy bồ giữ cho cẩn thận nha.

"Phó Chi Đào nói rồi trả lại ngọc cho Tô Ngữ Băng. Tô Ngữ Băng cầm dây đeo của ngọc, lắc lư trước mặt Tiểu Nguyệt Lượng, chơi với Tiểu Nguyệt Lượng,"Tiểu Nguyệt Lượng thích tiểu trư này không? có thấy ngây thơ đáng yêu như con không?"

Bảo bảo mở to hai mắt đảo tới đảo lui theo độ lắc của tiểu trư, đưa tay nhỏ lên muốn bắt lấy tiểu trư, nhưng mà bản thân chỉ có thể nằm trên giường, không ngồi dậy được, đành phải đưa hai tay nhỏ lên vói vói gấp gáp kêu nha nha nha.

Tô Ngữ Băng nhìn bảo bảo đáng yêu, để cho bảo bảo được chạm vào tiểu trư nên hạ tiểu trư xuống, vừa với bàn tay bảo bảo có thể chụp được, khi bảo bảo đưa tay chuẩn bị cầm thì Tô Ngữ Băng kéo nhẹ sợi dây, tiểu trư lại cách xa tay bảo bảo một khoảng.

Bảo bảo phát hiện không đơn giản nữa rồi, chân mày nhíu lại, xem ra là muốn giận dỗi rồi, hai tay nhỏ siết thành đấm nhỏ thả xuống giường, cái miệng nhỏ không ngừng "nha nha nha, ô ô, nha!" kháng nghị.

Tô Ngữ Băng đều bị bảo bảo manh manh chọc vui vẻ, Tiểu Nguyệt Lượng của nàng thật đáng yêu, giận dỗi cũng chọc vui như vậy, còn học được cách giận dỗi.

Bảo bảo thấy mẹ không định cho nàng chơi ngọc tiểu trư, còn cười nàng, cái miệng nhỏ bĩu lên, chuẩn bị chơi chiêu thứ ba, cũng là chiêu quen dùng nhất, đó chính là khóc đại pháp.

Hiển nhiên Tô Ngữ Băng cũng nhận ra điều này, ngay lúc bảo bảo còn chưa khóc, thì vội để ngọc tiểu trư vào tay của bảo bảo.

Ngọc tiểu trư có đầu không to, cũng vừa tay nhỏ của bảo bảo, ngọc tiểu trư cầm vào cũng chiếm hết lòng bàn tay của bảo bảo.

Lấy được ngọc tiểu trư, khuôn mặt bảo bảo liền rạng rỡ hẳn lên, còn nhìn Phó Chi Đào lắc lắc ngọc tiểu trư khoe khoang, "nha nha nha."

Phó Chi Đào buồn cười nhìn bảo bảo nói: "con biết lấy rồi a, Tiểu Nguyệt Lượng của chúng ta là giỏi nhất a.

"Bảo bảo cũng không biết Phó Chi Đào nói cái ì, ngược lại lấy được tiểu trư là nàng vui vẻ rồi, nắm chặt ngọc tiểu trư trong tay bắt đầu chơi. Tô Ngữ Băng cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ của bảo bảo nói:"tiểu trư này là do người xấu kia làm cho Tiểu Nguyệt Lượng, cô ấy nói là khắc cho Tiểu Nguyệt Lượng, Tiểu Nguyệt Lượng thích không?"

Bảo bảo nghe không hiểu, chỉ mở to mắt nhìn Tô Ngữ Băng mỉm cười.

Nhìn con gái đáng yêu lại hiểu chuyện, trong lòng Tô Ngữ Băng mềm nhũn, hơn nữa gần đây phát sinh nhiều việc cũng chứng thực Mạc Du Tâm đã thay đổi, vậy mình có nên cho Mạc Du Tâm gặp bảo bảo không? nói cho cùng bảo bảo cũng đã gần 5 tháng rồi nhưng chưa gặp mặt mami lần nào.

Bảo bảo cũng không biết Tô Ngữ Băng đang nghĩ gì, một mình cầm dây chơi đùa, ngược lại chỉ cần là đồ mới, đều có thể gây chú ý với con nít, bảo bảo cũng như vậy, mới bị ngọc tiểu trư hấp dẫn chơi đùa không ngừng, chơi ngọc tiểu trư một hồi, bảo bảo lại há to cái miệng không răng đi cắn ngọc tiểu trư.

Tô Ngữ Băng buồn cười lấy ngọc tiểu trư từ trong miệng bảo bảo ra, vừa chọc chọc khuôn mặt nhỏ của bảo bảo vừa dặn dò: "cái này là cho con chơi, không phải để ăn biết chưa?"

"Nha nha?" bảo bảo vô tội mở to mắt nhìn về phía Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng khẽ cười lau sạch ngọc tiểu trư rồi trả lại cho bảo bảo, bảo bảo cầm ngọc tiểu trư nhìn một hồi, chuẩn bị há miệng cắn tiếp, lại bị Tô Ngữ Băng cản lại, bảo bảo dường như hiểu được cái này không thể cắn, nghe lời cầm trong tay chơi.

Mạc Du Tâm lúc quay về ký túc, thì thấy ba người bạn cùng phòng đang đứng dưới lầu ký túc, vây quanh một chiếc xe nhỏ hai chỗ ngắm ngía.

Mạc Du Tâm tò mò đi tới hỏi: "mấy bà đứng tụm tụm chỗ này làm gì vậy? xe này bị gì hả?"

Giang Thiển cười cười nói với Mạc Du Tâm, "bà thì sao? trang điểm riêng nữa, đi tìm ai hả?"

Mạc Du Tâm cười khẽ một tiếng nói: "tui vốn xinh đẹp tinh xảo mà, không tìm ai thì mỗi ngày tui cũng phải ăn mặc thật đẹp chứ."

"Dẹp đi, tự luyến, phải rồi bà xem đi, xe tui mới mua đó thế nào hả?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!