Buổi chiều đi học Mạc Du Tâm vẫn buồn rũ rượi, lúc cô và các bạn cùng phòng đến lớp còn nhìn xung quanh một vòng thì thấy được hình bóng của Tô Ngữ Băng, Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng nhìn mình, sợ Tô Ngữ Băng giận, không dám đi tới, định tìm chỗ ngồi cùng các bạn cùng phòng, thì di động vang lên.
Mạc Du Tâm thấy là Tô Ngữ Băng gọi, vội nghe máy, chột dạ cười nói: "Ngữ Băng, tìm mình có chuyện gì hả?"
"Không có chuyện gì thì không thể tìm cô sao?"
Tô Ngữ Băng hỏi ngược lại, ánh mắt còn nhìn về phía Mạc Du Tâm bên kia.
"Không phải, không phải, bạn đừng hiểu lầm, mình không có ý đó, ý mình là bạn gọi mình lúc nào cũng được." Mạc Du Tâm cảm giác mình sợ đến chảy mồ hôi, bạn đầu cô cảm thấy mình không sợ trời không sợ đất a, nhưng sao lại sợ Tô Ngữ Băng như vậy chứ?
"Sao cô lại ngồi xa tôi như vậy? không phải hôm qua nói một phút thì nhớ tôi đến mười ngàn lần sao?" Tô Ngữ Băng nhịn cười, giữa chân mày cũng không che được ý cười.
"Mình sai rồi Ngữ Băng, bạn có thể quên chuyện hôm qua được không? mình không dám nữa." hiện tại cô hối hận muốn khóc, vì từ chối Kỳ Niệm mà mình đã phải hạ mình rất nhiều.
"Khó làm được lắm, cô ngồi bên cạnh tôi đi, chúng ta nói chuyện wechat hôm qua." Tô Ngữ Băng nói tiếp.
"À được, mình tới liền."
Mạc Du Tâm thu dọn đồ của mình rồi nói với bạn cùng phòng: "Ngữ Băng gọi tui đến, nói là muốn bàn chuyện wechat, tui đi trước nha."
Giang Thiển nhìn Mạc Du Tâm cười cười, lộ ra biểu tình tự cầu phúc đi má.
Mạc Du Tâm trừng Giang Thiển một cái, còn không phải tên quân sư phân tích tào lao này, cô cũng không bị Tô Ngữ Băng cho vào danh sách đen.
Phó Chi Đào nhìn bộ dạng Tô Ngữ Băng cũng có chút lo lắng, nàng cảm giác người chị em của mình dường như đang lún sâu? cái này nên nhắc nhở thế nào đây? tuy hiện tại Mạc Du Tâm thay đổi đáng tin hơn một chút, nhưng mà chuyện trước kia, nàng luôn cảm thấy Mạc Du Tâm không phải là lựa chọn tốt nhất của Tô Ngữ Băng.
Mạc Du Tâm cầm đồ đi tới chỗ Tô Ngữ Băng, "Ngữ Băng, mình đến rồi.
"thuận tiện cười với mấy bạn cùng phòng của Tô Ngữ Băng coi như là chào hỏi, rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Ngữ Băng. Tô Ngữ Băng cười vươn tay với Mạc Du Tâm, có kinh nghiệm trước kia, Mạc Du Tâm ngoan ngoãn đưa di động cho Tô Ngữ Băng, rồi mở miệng hỏi:"Ngữ Băng, hôm qua sao bạn lại hủy kết bạn với mình vậy?"
Tô Ngữ Băng cười ha ha nhìn Mạc Du Tâm, suy nghĩ một chút nói: "vì sao? xem ra cô không biết cô sai chỗ nào a?"
Mạc Du Tâm đắp nặn khuôn mặt tươi cười nói với Tô Ngữ Băng: "đừng nói đến chuyện sai nữa tất cả đều là lỗi của mình, bạn đừng giận nha, chúng ta kết bạn lại đi, có được không?"
"Muốn kết bạn lại hả?"
Tô Ngữ Băng mỉm cười hỏi.
"Ừ, muốn, nếu không hai chúng ta cũng không tiện liên hệ, hơn nữa nếu bạn lại gửi hình bảo bảo cho mình cũng không tiện.
"Mạc Du Tâm cười nói. Tô Ngữ Băng gật đầu, suy nghĩ rồi nói:"thì ra muốn kết bạn với tôi là vì hình chụp của bảo bảo? vậy là có chuyện gì muốn nói với tôi chỉ là tiện thể thôi hả?"
Mạc Du Tâm vội khoát tay giải thích: "không phải, không phải, chủ yếu là muốn thuận tiện liên lạc với bạn thôi, thuận tiện xem ảnh của bảo bảo nữa.
"Mạc Du Tâm sắp chảy cả mồ hôi lạnh, hỏi cái nào cũng muốn chết quá đi. Tô Ngữ Băng thấy bộ dạng Mạc Du Tâm như vậy, thực sự không nhịn được nữa, cười khẽ, vừa cười vừa nhìn Mạc Du Tâm nói:"chọc cô thôi, xem cô sợ chưa kìa, tôi dọa người như vậy sao?"
Mạc Du Tâm thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "không có, không có, Ngữ Băng không hề dọa người, là do mình nhát gan."
Tô Ngữ Băng nghe Mạc Du Tâm nói nhát gan, lại nghĩ đến cô từng cản dao cho mình, trong lòng cũng mềm xuống, không chọc Mạc Du Tâm nữa, cười một cái nói: "phải rồi, tối qua lúc tôi xem wechat, Tiểu Nguyệt Lượng cũng ở đó, tay con bé nhỏ vô tình chọc phải nút hủy kết bạn, tôi tốt như vậy sao có thể tức giận mà hủy kết bạn được?"
Mạc Du Tâm lúc này mới thở nhẹ một cái, thì ra là Tiểu Nguyệt Lượng lỡ tay, bảo bảo thật đáng yêu quá, lỡ tay cũng bình thường, "thì ra là Tiểu Nguyệt Lượng nghịch ngợm a, Ngữ Băng chúng ta add lại đi nha? không phải bạn cũng biết mỗi phút mình đều nhớ bạn mười ngàn lần sao? không thể liên lạc được với bạn mình khó chịu lắm."
Tô Ngữ Băng liền trừng người bên cạnh đang diễn trò với mình, nàng chọc Mạc Du Tâm mỗi phút nhớ nàng đến mười ngàn lần không có cảm giác gì, nhưng sao vào miệng Mạc Du Tâm nói ra thì mình lại xấu hổ như vậy a?
"Thật dẻo miệng, mở di động của cô lên đi."
Tô Ngữ Băng vừa che dấu sự xấu hổ của mình vừa kêu Mạc Du Tâm mở di động lên.
Mạc Du Tâm thoáng nghiêng mặt thì thấy tai Tô Ngữ Băng đỏ ửng, xem ra Ngữ Băng vừa bị mình chọc cho xấu hổ a?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!