Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng không còn khách khí với mình, trong lòng vẫn vui vẻ, cười nhận hai bao đồ lớn Tô Ngữ Băng đưa tới.
Tô Ngữ Băng nhìn nụ cười trên mặt Mạc Du Tâm, trong miệng lầm bầm: "có bị đần hay không vậy? sai cô làm việc như vậy mà còn vui vẻ được?"
Mạc Du Tâm cười khẽ đáp, "vậy khẳng định là không giống bình thường rồi a, người khác kêu mình làm việc thì mình sẽ không vui, nhưng Ngư Băng kêu thì mình rất vui.
"Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm cười vẻ mặt rực rỡ, nhịn không được trừng Mạc Du Tâm. Mạc Du Tâm thấy tâm tình Tô Ngữ Băng hiện tại không tệ, suy nghĩ có nên hỏi tên bảo bảo không đây? Mạc Du Tâm tính toán ho một tiếng, hắng giọng nói:"Ngữ Băng, mình có thể hỏi bạn chuyện này không? bảo bảo chúng ta tên gì vậy? mình đến giờ vẫn chưa biết tên bảo bảo là gì cả?"
Nói đến bảo bảo Tô Ngữ Băng liền tức giận, bảo bảo đã hơn bốn tháng rồi tên này mới nhớ ra có một bảo bảo, hơn nữa đến giờ vẫn không biết tên bảo bảo, tuy nàng không nói với Mạc Du Tâm, nhưng cũng tức giận Mạc Du Tâm vì không biết tự đi hỏi.
"Cô không cần lo đâu, đến cả tên bảo bảo cũng không biết," Tô Ngữ Băng nghiêm mặt nói tiếp, "bảo bảo tên Tô Kiến Nguyệt, lúc nàng ra đời, ngoài cửa sổ có ánh trăng lớn, tôi mới nghĩ đặt cái tên này cho nàng, nhũ danh gọi là Tiểu Nguyệt Lượng."
"Tiểu Nguyệt Lượng nghe thật êm tai, bạn rất biết đặt tên." Mạc Du Tâm biết được tên con gái, lúc này rất hài lòng, trong khoảng thời gian này cuối cùng nàng cũng biết được tên bảo bảo, còn có hình của bảo bảo, cuối cùng cũng không phải là không được gì.
Tô Ngữ Băng cũng nghi ngờ nhìn Mạc Du Tâm, vậy bảo bảo mang họ Tô của mình Mạc Du Tâm cũng không ý kiến gì?
Vốn dĩ sau khi Alpha và Omega kết hôn, bảo bảo thường phải mang họ của Alpha, trước kia Mạc Du Tâm mặc kệ bảo bảo, gần đây để ý tới dù bảo bảo không mang họ của mình không ý kiến?
Nàng vì đề phòng cho sau này, quyết định nhắc Mạc Du Tâm một câu, "Mạc Du Tâm, bảo bảo nhất định phải mang họ của tôi, cô muốn bảo bảo mang họ của cô, tôi khuyên cô đừng có nghĩ đến nữa, bảo bảo là của tôi."
Mạc Du Tâm sửng sốt một chút rồi hồi thần cười lắc đầu nói: "bảo bảo là bạn sinh, vốn nên mang họ của bạn, mình không có ý kiến, bạn có thể nói cho mình biết tên bảo bảo thì mình cũng đã rất vui vẻ rồi.
"Mạc Du Tâm cũng không có nói ra chuyện mình muốn gặp bảo bảo, mọi chuyện phải từng chút mà làm, cô không thể nóng vội, khiến Tô Ngữ Băng lại đề phòng mình thêm, cô tin làm như vậy Tô Ngữ Băng sẽ thấy được, từ từ buông xuống cảnh giác để cô gặp bảo bảo. Tô Ngữ Băng liên tục nhìn Mạc Du Tâm muốn xem cô có nói dối hay không, nhưng con ngươi Mạc Du Tâm trong suốt, tựa như con người Mạc Du Tâm gần đây đã khác, nói được thì làm được, khiến cho mình nhịn không được cảm thấy Mạc Du Tâm thực sự đáng tin."Cô đừng mơ có ý gì khác, không dễ đâu."
Tô Ngữ Băng lại nhắc một câu.
"Yên tâm đi, mình chỉ muốn cùng bạn nuôi lớn bảo bảo thôi, không định đoạt bảo bảo với bạn." Mạc Du Tâm lại giải thích lần nữa, những lời này nói nhiều rồi, cô tin có một ngàu Tô Ngữ Băng sẽ tin cô, Tô Ngữ Băng làm vậy không sai, có trách thì trách nguyên thân cặn bã không đáng tin.
Hai người nói chuyện một hồi, rất nhanh liền tới dưới lầu ký túc, dù sao Alpha sức khỏe tốt, Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm đi một đường dài cũng không thấy mệt, thực tế thì hai bao đồ của nàng cũng không hề nhẹ.
Ánh mắt Tô Ngữ Băng nhìn đến cái áo thun trắng của Mạc Du Tâm, trên vai chỗ mới khóc vừa rồi còn dính lại chút dấu vết, Tô Ngữ Băng nhìn vào có chút xấu hổ, nàng đưa mắt nhìn Mạc Du Tâm, nén xuống sự xấu hổ, mặt không biểu cảm, nói với Mạc Du Tâm: "áo thun của cô bị tôi làm dơ rồi, cô đi thay đi, tôi giặt dùm cô."
Mạc Du Tâm khoát tay cười nói: "không cần đâu, mình về rồi tự giặt được mà, chuyện nhỏ thôi, không cần phiền bạn đâu."
Ban đầu mặt Tô Ngữ Băng không có biểu tình gì, cô vừa nói xong câu đó thì vẻ mặt Tô Ngữ Băng lạnh hơn vài phần, ánh mắt nhìn cô càng thấy khó hiểu, nhưng Mạc Du Tâm cũng không biết mình nói sai cái gì? cô có thể tự giặt đồ được mà."
Tô Ngữ Băng trừng người này một cái, mặt lạnh nói: "ai cần chứ," rồi đi mất.
Để lại Mạc Du Tâm đứng một chỗ không hiểu gì, cô là độc thân cẩu, cũng không hiểu mình nói sai chỗ nào, hơn nữa cô nói mình tự giặt, Tô Ngữ Băng không cảm thấy cô rất đảm đang sao?
Nghĩ một hồi Mạc Du Tâm cũng không nghĩ ra, định về ký túc hỏi bạn cùng phòng, xem bọn họ có biết nguyên nhân không, hạ quyết tâm, Mạc Du Tâm cũng vội về ký túc.
Lúc cô về các bạn cùng phòng mới rời giường được một chút, Giang Thiển và Trần Qua đang chơi di động, Lý Tân Khiết ngồi trên bàn gõ gõ laptop không biết đang làm cái gì.
Mạc Du Tâm mở tủ lạnh nhỏ lấy chai nước lạnh, uống một hơi hết nửa chai, lúc này mới ngồi xuống nói với ba người bạn cùng phòng:
"hôm nay tui cùng Tô Ngữ Băng đi xin nghỉ việc. Từ đầu đến giờ vẫn rất tốt, Ngữ Băng còn dựa vào lòng tui khóc nữa a, sau đó mình đưa nàng về ký túc, nàng nói muốn giặt áo thun cho tui, sau đó tui nói không cần, tự tui giặt được, Ngữ Băng liền nổi giận, rồi nói câu"ai cần chứ" rồi bỏ đi lun, có phải tui nói sai gì không?
"Ba người bạn cùng phòng nhìn nhau, một tên từng là sư phụ thời gian giờ lại đi hỏi ba tên độc thân cẩu các nàng? Giang Thiển muốn xuống đánh cho Mạc Du Tâm một trận, thấy biểu tình Mạc Du Tâm không giống nói đùa, cho nên từ trên giường leo xuống phân tích nói:"để tui phân tích cho, mấy bà nghe coi đúng không nha."
Mọi người cùng gật đầu, chờ Giang Thiển nói tiếp.
"Trước tiên đây là điều tốt, khẳng định là vì chuyện cái áo thun này của bà.
"Giang Thiển nói rất trôi chảy. Mạc Du Tâm tưởng cô phân tích ra cái gì nữa, kết quả lại như vậy?"nói nhảm, cái này tui cũng biết mà, tui chỉ muốn hỏi là tui đã nói sai chỗ nào thôi?"
Giang Thiển vỗ vai Mạc Du Tâm một cái nói tiếp: "bà đừng có gấp, tui còn chưa nói hết mà? Tô Ngữ Băng không phải là nói đến muốn giặt áo thun cho bà đó sao? nhất định là nàng cảm thấy bà không biết chủ động rồi, không phải chỉ là cái áo thun thôi sao? giơ rồi thì bà phải biết tự mình nói trước là biết giặt đồ chứ? thành ra bà phải nên nói trước cho người biết mới đúng? tuy cuối cùng bà cũng nói là tự mình giặt, nhưng người ta cũng vì chuyện này mà xấu hổ lắm a.
"Giang Thiển phân tích xong ngửa ra sau một cái. Trần Qua gật đầu nói theo:"bà đừng nói, Giang Thiển nói đúng á, tui cảm thấy bả phân tích đúng á."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!