Chương 41: (Vô Đề)

Chờ cô thu dọn xong nằm lên giường, Mạc Du Tâm lại nhớ đến thuốc muỗi Tô Ngữ Băng đưa cho cô, mở tuýp thuốc ra bắt đầu thoa lên mấy vết đốt, phải nói thuốc muỗi Tô Ngữ Băng cho cô rất hiệu quả, thoa lên chỗ muỗi đốt mát mát, dễ chịu hơn nhiều.

Mạc Du Tâm nhìn thuốc muỗi trước mắt nhớ đến lúc Tô Ngữ Băng đưa thuốc muỗi cho mình, khóe môi không tự chủ cong lên.

Giang Thiển ngồi đối diện với Mạc Du Tâm, cô đang chơi game, nhìn lên thì thấy Mạc Du Tâm nhìn chằm chằm thuốc muỗi cười ngốc, nghi ngờ hỏi: "Mạc Du Tâm, bà vẫn ổn chứ, có phải bị sợ quá nên giờ cười ngáo không?"

Mạc Du Tâm trừng Giang Thiển, "bà nói bậy gì đó, đây là Ngữ Băng cho tui, Ngữ Băng không ngờ lại cho tui đồ.

"Giang Thiển lắc đầu, mặc kệ Mạc Du Tâm đang ngồi đăm chiêu nhìn thuốc muỗi, cô không hiểu nổi kiểu tình yêu này, cô là độc thân cẩu quý sờ tộc. Lúc Tô Ngữ Băng về phòng ký túc sắc mặt vẫn tái nhợt, có một số việc ngồi lại ngẫm nghĩ càng khiến ta thấy sợ, nàng lau mồ hôi trán nhìn bảo bảo. Bảo bảo lúc này đang cầm hổ bông chơi một mình vui vẻ, thấy mẹ về, mắt bảo bảo sáng lên, cầm hổ bông duỗi tay đưa cho mẹ mình xem. Tô Ngữ Băng nhìn bảo bảo như vậy viền mắt lại đỏ lên, ánh mắt nhìn hổ bông trong tay bảo bảo, nhẹ nhàng xoa mặt bảo bảo:"Tiểu Nguyệt Lượng, người xấu xa mua hổ bông cho con xém chút thì sau này không thể gặp được nữa rồi.

"Bảo bảo nghe không hiểu mẹ đang nói gì, hai mắt tròn xoe nhìn Tô Ngữ Băng cười. Diêu Thiến thấy tâm tình Tô Ngữ Băng không ổn, sắc mặt cũng lo lắng, bình thường Tô Ngữ Băng đến quán bar bán rượu thì sẽ không quay về ký túc nữa, nàng phát hiện có chuyện gì đó liền hỏi:"Ngữ Băng, sao hôm nay bồ lại về sớm vậy?"

"Hôm nay lúc mình đến quán bar, Diêm Phương Bình luôn theo dõi mình, nếu không có Mạc Du Tâm nhắc, có lẽ hiện tại bảo bảo cũng không thấy được mặt mình."

Tô Ngữ Băng cố nén nước mắt, nhưng viền mắt vẫn đỏ, "ban dầu Diêm Phương Bình nhắm vào mình, Mạc Du Tâm đến cản trước cho mình cũng may cô ta không bị gì, nếu không mình không biết lấy gì đền mạng cho cô ấy.

"Nghe vậy, Phó Chi Đào và Trương Hiểu Kỳ cũng vội đến an ủi nàng. Hiện tại các nàng cũng có cái nhìn khác về Mạc Du Tâm, nhưng cũng không ngờ Mạc Du Tâm lại vì Tô Ngữ Băng mà cản dao, nhất thời trong phòng yên lặng, chỉ còn âm thanh của bảo bảo đang chơi hổ bông."Ngữ Băng, bồ cũng không cần thấy nặng nề trong lòng làm gì đâu, trách thì trách lỗi do tên Diêm Phương Bình kia thôi, bồ không có sai, nhưng mà gần đây Mạc Du Tâm thực sự thay đổi rất nhiều."

Phó Chi Đào thoải mái nói với Tô Ngữ Băng, nhưng đối với Mạc Du Tâm, nàng có ấn tượng không nhiều, dù sao trước kia Mạc Du Tâm thực sự là cặn bã mà, nàng chỉ có thể nói Mạc Du Tâm thay đổi tốt hơn trước một chút, nếu Tô Ngữ Băng còn muốn qua lại với Mạc Du Tâm nàng cũng không thể không tán đồng.

"Phải đó Ngữ Băng, bồ đừng tự trách nữa, mà không phải trước đó bồ có nói là Mạc Du Tâm mấy ngày qua đều đưa bồ đi làm sao."

Diêu Thiến cũng không nói tiếp, dù sao chuyện như vậy cũng nên để Tô Ngữ Băng tự quyết định.

"Mình cũng không biết, vốn đã nói giữ khoảng cách với cô ta, nhưng lần này lại xảy ra chuyện như vậy." Tô Ngữ Băng nghĩ đến vừa rồi Mạc Du Tâm cản dao cho mình, Mạc Du tâm còn sợ mình lo lắng còn dỗ dành mình, rồi Mạc Du Tâm đi lượm lại thuốc muỗi, Tô Ngữ Băng cũng không thể nào lạnh lùng mà cắt đứt qua lại với Mạc Du Tâm được.

Nàng nói với các bạn cùng phòng muốn yên tĩnh một chút, rồi ngồi gần giường bảo bảo, nhìn bảo bảo trong giường đờ ra.

Bảo bảo dường như biết mẹ mình không vui, cầm hổ bông cười cười nhìn về phía Tô Ngữ Băng, tay cầm hổ bông lắc lắc, miệng thì không ngừng nha nha với Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng nhìn bảo bảo ánh mắt liền dịu dàng hơn, nghĩ đến nàng và Mạc Du Tâm còn có sự liên kết là bảo bảo, từ ban đầu đã không thể chấm dứt hoàn toàn được, có lý do này trong lòng Tô Ngữ Băng cũng nhẹ nhàng hơn, nếu muốn qua lại, vậy thuận theo tự nhiên làm bạn bè được rồi, hiện tại cảm giác của nàng đối với Mạc Du Tâm khá phức tạp, nhưng sự thật là nàng cũng không thể như trước coi thường Mạc Du Tâm được.

Còn bạn gái gì đó, Tô Ngữ Băng về sau cũng không dám nghĩ, nàng chỉ muốn nuôi bảo bảo trưởng thành khỏe mạnh là đủ rồi.

Buổi tối khi ngủ, Tô Ngữ Băng lại mơ đến chuyện xảy ra, nàng thức dậy từ trong mơ thở gấp, trong mơ Diêm Phương Bình cầm dao đâm về phía Mạc Du Tâm, Mạc Du Tâm trúng dao ngã xuống đất vẫn không quên kêu nàng chạy đi, thậm chí còn kéo dài thời gian vì nàng, Mạc Du Tâm ôm chân Diêm Phương Bình lại, lại bị Diêm Phương Bình đâm thêm mấy dao, còn Mạc Du Tâm ngã xuống dùng chút sức cuối cùng kêu nàng chạy đi.

Tô Ngữ Băng sờ trên mặt một mảnh lạnh lẽo, chính mình không biết từ khi nào, nước mắt đã chảy, nàng sợ làm ồn đến các bạn cùng phòng đang ngủ, chỉ im lặng lau nước mắt, nhìn bảo bảo nằm trên giường nhỏ ngủ ngon lành, trong lòng Tô Ngữ Băng đang khó chịu cũng khá hơn một chút.

Nàng không dám ngủ tiếp, sợ ngủ lại khiến nàng mơ thấy ác mộng này trong hẻm kia, Tô Ngữ Băng chỉ có thể xem di động, không biết ngủ lúc nào.

Sáng sớm nàng tỉnh lại, đã hơn 8 giờ, cũng may buổi sáng không có tiết học, lúc tỉnh lại Phó Chi Đào đã thay tã cho bảo bảo rồi, lúc này bảo bảo đang nằm trong giường nhỏ chơi đùa, cầm hai con búp bê nhỏ vỗ vỗ vào nhau chơi, còn tự chọc mình cười khanh khách không ngừng.

Tô Ngữ Băng thở nhẹ một cái, nói với Phó Chi Đào, "Đào Đào, cảm ơn, hôm nay mình dậy trễ."

Phó Chi Đào cười không để ý nói: "chút chuyện nhỏ này cảm ơn cái gì, tụi mình là mẹ nuôi của Tiểu Nguyệt Lượng mà."

Tô Ngữ Băng nghỉ ngơi một đêm, lúc này tinh thần đã tốt hơn một chút, nhưng nhớ đến chuyện tối qua trong lòng vẫn sợ hãi, nàng suy nghĩ có nên tiếp tục làm đêm ở đó nữa không, dù sao hiện tại Mạc Du Tâm cũng đã đưa tiền sữa cho bảo bảo rồi, còn mình tự lo học phí và sinh hoạt phí là được rồi, làm thêm buổi tối nàng dự định xin nghỉ, để mắc công phải lo lắng đề phòng.

Nàng thay đồ xuống giường rửa mặt, cho bảo bảo bú sữa, thì Mạc Du Tâm gọi đến.

Tô Ngữ Băng nhìn bảo bảo còn đang ăn ngon lành, lại nhìn di động không ngừng kêu, tai Tô Ngữ Băng đỏ lên, một tay ôm bảo bảo, một tay tiếp di động nghe, "tìm tôi có việc gì?

"Mạc Du Tâm nghe giọng Tô Ngữ Băng có chút kinh ngạc, trước kia mỗi lần Tô Ngữ Băng nghe máy cô gọi toàn nói với giọng lạnh lùng để giải quyết công việc, lần này đã chuyển qua giọng nói bình thường rồi. Bên kia Tô Ngữ Băng cũng đang rất xấu hổ, nàng còn đang cho bảo bảo bú sữa a, Mạc Du Tâm đã gọi điện tới, gọi cũng gọi rồi mà người này mãi cũng không nói câu nào, còn nàng thì đỏ hết cả tai, định cúp máy, thì bên kia lại có tiếng động."Ngữ Băng, mình muốn thương lượng với bạn việc làm thêm buổi tối ở quán bar, mình cảm thấy cái hẻm đó quá vắng vẻ, bạn đi làm đêm như vậy đối với sức khỏe cũng không tốt, hay là chúng ta xin nghỉ công việc đó đi."

Mạc Du Tâm nghĩ chuyện này nên giải quyết sớm một chút, nếu không càng kéo dài càng lo lắng, hết Diêm Phương Bình thì sẽ xuất hiện những người khác nữa.

"Chúng ta cái gì? từ khi nào cô với tôi thành chúng ta rồi?

"ban đầu Tô Ngữ Băng nghe máy còn xấu hổ, giờ lại thêm Mạc Du Tâm gọi chúng ta vào. Mạc Du Tâm liền nhận sai,"mình sai rồi, mình sai rồi, không phải chúng ta mà là bạn, Ngữ Băng, bạn nên xin nghỉ làm thêm buổi tối đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!