Chương 39: (Vô Đề)

Lúc Tô Ngữ Băng đi từ trên lầu xuống thì nhìn tháy Mạc Du Tâm đang ngồi trên ghế gãi ngứa, nàng nhớ mình đã nói rất rõ với Mạc Du Tâm rồi, nhưng không hiểu Mạc Du Tâm muốn gì.

Mạc Du Tâm nghĩ có thể do hôm qua mình nói khiến Tô Ngữ Băng hiểu lầm, cô quên nói chuyện Diêm Phương Bình vẫn còn ở trong trường học, thấy Tô Ngữ Băng từ trên lầu ký túc xuống liền tới đón.

Tô Ngữ Băng thấy cô đến, vờ như không nhìn thấy đi vòng qua, liền bị Mạc Du Tâm chặn lại.

Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm hỏi: "hôm qua tôi đã nói rõ rồi mà, cô còn có chuyện gì sao? không có chuyện gì thì đừng chặn đường."

"Ngữ Băng, mình muốn nhắc bạn là Diêm Phương Bình còn ở trong trường, mấy hôm trước mình thấy hắn làm phụ bếp ở căn tin trường, hôm nay thì không thấy hắn, nhưng mình luôn cảm thấy hắn có ý xấu với bạn, nói cho bạn biết không phải muốn dọa bạn sợ, mà là nhắc bạn phải chú ý an toàn hơn."

Mạc Du Tâm cố gắng thành khẩn nói.

"Tôi biết rồi, bạn học Mạc nếu không còn chuyện gì nữa thì mau về đi a." Tô Ngữ Băng nhớ đến hôm đó Diêm Phương Bình ở trong hội trường muốn túm lấy nàng, sau lưng có chút lạnh lẽo, nhưng nghĩ lại có thể là Mạc Du Tâm nghĩ nhiều, dù sao mình cũng không phải người quan trọng gì, làm gì có ai rảnh mà nhắm vào nàng chứ?

Nhưng Mạc Du Tâm biết a, nữ chủ gặp rất nhiều nạn. Dù trong sách không có nói Diêm Phương Bình là người thế nào, nhưng Mạc Du Tâm nghĩ có lẽ do sự xuất hiện của mình không còn là nguyên thân cặn bã nữa nên nội dung cốt truyện cũng đã sinh ra nhân vật mới.

Dù sao vốn cốt truyện ban đầu nguyên thân là cặn bã từ đầu đến cuối, cũng vì vậy nữ chủ Tô Ngữ Băng mới cùng nguyên thân hai bên đối chọi nhau, không hề xuất hiện nhân vật Diêm Phương Bình xấu xa này.

Nhưng dù nói thế nào, đối với người như vậy vẫn nên đề phòng là tốt nhất, dù sao thì cốt truyện nữ chủ luôn gặp nạn.

Mạc Du Tâm cười cười đuổi theo Tô Ngữ Băng, "mình đến quán bar mua ly nước chanh uống."

Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm một chút, không nói gì nữa, dù sao chân mọc trên người Mạc Du Tâm, Tô Ngữ Băng cũng không có cách nào ngăn cản được.

Vì vậy Tô Ngữ Băng đi trước, Mạc Du Tâm đi sau, hai người cứ vậy kéo một khoảng người trước người sau không xa không gần, Mạc Du Tâm nhìn Tô Ngữ Băng đi cách đó không xa, cười khẽ lắc đầu, ngoại trừ lần trước cùng nhóm bạn đưa em gái về, cả hai kiếp cộng lại Mạc Du Tâm cũng là lần đầu mượn cớ đưa người đi, thực sự còn khiến người ta hiểu lầm là mình theo đuổi Tô Ngữ Băng.

Tô Ngữ Băng trước phía trước so với bình thường đi một mình đến quán bar cũng thoải mái hơn, vào quán bar phải đi qua mấy con hẻm nhỏ dù nàng không nói ra nhưng đi một mình thực sự khiến người ta thấy sợ, không biết có phải Mạc Du Tâm theo sau lưng không? hai ngày qua Tô Ngữ Băng đều không còn cảm thấy sợ nữa.

Cái này đối với nàng mà nói cũng không phải chuyện tốt gì, lúc trước bị lừa vẫn còn là bài học, Tô Ngữ Băng không muốn dựa vào ai nữa, Mạc Du Tâm cứ luôn như vậy, bộ giáp nàng vất vả tạo nên, cứ vậy biến mất trong chớp nhoáng, muốn dựa vào Mạc Du Tâm, nhưng đối với Tô Ngữ Băng mà nói cũng là chuyện rất đáng sợ, nàng cho phép mình sai một lần, nhưng tuyệt đối không thể sai lần thứ hai.

Mạc Du Tâm như cũ đi vào quán bar gọi ly nước chanh.

Diêm Phương Bình tức muốn phát điên, hắn không ngờ Mạc Du Tâm vẫn đi theo, ban đầu còn theo sau định ra tay, kết quả lại nhìn thấy Mạc Du Tâm đi theo sau Tô Ngữ Băng cách đó không xa, chuyện này cũng làm trễ hết một ngày, cắn răng Diêm Phương Bình nghiêm túc nhìn Mạc Du Tâm từ trong quán bar đi ra.

Mạc Du Tâm luôn cảm thấy có người nhìn cô, cô đưa mắt nhìn nhưng lại không thấy tầm mắt đó, Mạc Du Tâm nghi ngờ nhìn một chút chỗ rời đi.

Cô về phòng ký túc, tắm xong thì bắt đầu cầm bút vẻ lên miếng ngọc còn dư, sáng hôm sau có tiết học, Mạc Du Tâm sợ mình làm một ngày không xong, nên vẽ bản thảo hoàn chỉnh trước, còn ngày mai sáng đi học chiều đi làm.

Lại là một buổi học nghe không hiểu, Mạc Du Tâm nghe cũng không thấy có ý nghĩa gì, nhìn xung quanh không thấy Tô Ngữ Băng, nghĩ đến chắc là ở ký túc chăm bảo bảo, không có Tô Ngữ Băng nhất thời Mạc Du Tâm cũng cảm thấy chán, liền nằm lên bàn.

Bạn cùng phòng thì chơi di động ngẩn người, cũng giống Mạc Du Tâm đều nằm bẹp lên bàn, còn lại cũng không hơn gì đều phải nghe giảng.

Thật vất vả mới chờ đến giờ tan học, Mạc Du Tâm ăn cơm xong thì đến xưởng của Chu Hạo, ngồi khắc ngọc hết một buổi chiều, Mạc Du Tâm cũng chỉ làm được một nửa, dù sao khối ngọc này thể tích cũng lớn, dọn dẹp một chút, Mạc Du Tâm lại cho ngọc vào túi mang về trường học, như cũ ăn uống xong lại đi tìm Tô Ngữ Băng.

Mấy hôm nay cô bận rộn quên mua thuốc chống muỗi đốt, khi ngồi vào ghế bị cắn thì mới nhớ ra, muốn đi mua thuốc mỡ lại sợ để lỡ Tô Ngữ Băng, cuối cùng đành ngồi đây chờ.

Lúc Tô Ngữ Băng đi ra lại thấy Mạc Du Tâm ngồi ở đó, nhìn Mạc Du Tâm lúc gãi chỗ này lúc xoa chỗ kia, trong lòng Tô Ngữ Băng cũng thấy bối rối, hôm nay trước khi đi nàng vẫn nhớ trên tay Mạc Du Tâm có mấy vết đốt, không hiểu đầu óc thế nào lại cầm tuýp thuốc chống muỗi cho vào túi, nhưng mà nàng cũng không có quan hệ gì với Mạc Du Tâm, cũng không tiện mang thuốc mỡ cho Mạc Du Tâm, nhưng khi thấy Mạc Du Tâm ngồi gãi, lại nhịn không được muốn hỏi Mạc Du Tâm, không biết mua thuốc thoa hay sao?

Tô Ngữ Băng nhịn xuống xúc động muốn nói chuyện với Mạc Du Tâm, cứ đi về phía trước, có thể thấy hình như Mạc Du Tâm không thấy được mình, nàng dừng lại cách Mạc Du Tâm ngồi không xa, Tô Ngữ Băng thấy bực bộ dạng hiện tại của mình, trong lòng mẫu thuẫn càng nhiều hơn, tựa như có hai người tí hon đang đánh nhau.

Người tí hon này nói: đừng có giả vờ, không phải cô đang chờ cô ta sao? không phải còn muốn đưa thuốc mỡ cho người ta sao?

Người tí hon còn lại nói: không được, không thể đưa cho cô ta, đã vất vả kéo khoảng cách rồi, không thể có quan hệ với cô ta được.

Tô Ngữ Băng bối rối một hồi, Mạc Du Tâm đã đi tới vỗ nhẹ Tô Ngữ Băng một cái cười nói: "Ngữ Băng, chờ mình hả? hi hi, mình mới thấy, chúng ta đi thôi."

Tô Ngữ Băng mắt lạnh trừng vẻ mặt đang cười của Mạc Du Tâm một cái nói: "tưởng bở.

"Nói chuyện một chút, Tô Ngữ Băng vội đi ra ngoài. Mạc Du Tâm không biết có phải do mình ảo giác hay không, cô cảm thấy hình như tai của Tô Ngữ Băng vừa rồi hỏi đỏ, nhưng mà cô cũng không dám hỏi, vội vàng đi theo. Mạc Du Tâm theo phía sau, nhưng không biết có phải do mình đã nói trúng tim đen gì của Tô Ngữ Băng hay không? hôm nay Tô Ngữ Băng đi khá nhanh. Đến con hẻm gần quán bar, Tô Ngữ Băng ngừng lại nhìn Mạc Du Tâm. Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng nhìn mình, liền chạy đến:"Ngữ Băng, bạn chờ mình hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!