Chương 37: (Vô Đề)

"Ngữ Băng, bạn lại đến quán bar à? mình muốn đến đó uống nước chanh, đi cùng nhau nha.

"Mạc Du Tâm cười cười, vẻ mặt chân thành nói. Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm một chút, lại nhìn cánh tay Mạc Du Tâm bị muỗi chích sưng ba cục to, ánh mắt phức tạp nhìn Mạc Du Tâm một hồi, rồi nói:"Mạc Du Tâm, tôi mặc kệ giờ cô muốn làm gì hay có mục đích gì, tôi chỉ nói một lần cho cô biết thôi, hai chúng ta đã sớm không còn khả năng rồi, bao bảo bảo a tôi sẽ không đưa cho cô đâu, đừng có mơ, chúng ta sau này vẫn như thế giữ khoảng cách là được rồi, cô không cần vì chuyện của tôi mà mắc công, cũng không cần mỗi ngày đưa tôi đi làm, biết chưa?"

Mạc Du Tâm nhấp môi có chút xấu hổ, đành nói dối: "Mình không có đưa bạn đi, chỉ muốn đến quán bar Triều Dâng uống ly nước chanh thôi, bạn không muốn đi cùng mình, vậy mình sẽ đi cách xa bạn một chút."

Tô Ngữ Băng lại nhìn Mạc Du Tâm, hừ lạnh một tiếng: "kệ cô!" rồi đi trước.

Mạc Du Tâm chậm chậm theo sau Tô Ngữ Băng, đảm bảo Tô Ngữ Băng ở trong phạm vi tầm mắt của mình là được.

Tô Ngữ Băng vào quán bar, lui về sau nhìn thoáng qua, thấy Mạc Du Tâm còn ở phía xa đi theo, Tô Ngữ Băng cũng không để ý Mạc Du Tâm, chờ Mạc Du Tâm vào quán thì đã không thấy bóng Tô Ngữ Băng rồi.

Mạc Du Tâm một đường theo đến thực sự có chút khát, gọi một ly nước chanh uống, ai ngờ còn chưa uống được hai ngụm, đã có Omega đến mời cô uống rượu.

Mạc Du Tâm cười từ chối, sau đó lại có một nam Omega đến mời Mạc Du Tâm ra nhảy, Mạc Du Tâm bị làm phiền, đưa mắt nhìn Tô Ngữ Băng đang bán rượu, chỉ Tô Ngữ Băng rồi nói với Omega kia: "đó là bạn gái của tôi, ngại quá, tôi đưa nàng đi làm, không nghĩ đến chuyện khác."

Nam Omega lộ ra thần sắc đáng tiếc, nhưng nhìn Mạc Du Tâm gọi nước chanh cũng tin, dù sao làm gì có ai đến quán bar gọi nước chanh làm gì?

Mạc Du Tâm thấy bên này không sao, đành một mình đi về, quán bar nằm ở trung tâm thành phố, muốn vào cửa quán phải đi qua bốn cái hẻm nhỏ, lúc đi về Mạc Du Tâm cảm thấy chỗ này không được an toàn, thậm chí còn nhìn thấy một cặp đang ôm hôn nhau trong hẻm.

Mạc Du Tâm cũng không để ý đến, bên cạnh cái cây lớn ven đường đối diện, Diêm Phương Bình đang đứng đó nhìn chằm chằm vào con hẻm, hắn cẩn thận theo Tô Ngữ Băng vài ngày, cuối cùng nắm rõ thời gian đi làm của Tô Ngữ Băng, ban ngày Tô Ngữ Băng không đi học thì cũng đến quán trà sữa làm, hắn không thể ra tay, chỗ ra tay chỉ có duy nhất con hẻm đường vòng trước quán bar này.

Diêm Phương Bình đành đi chậm lại, mong là Mạc Du Tâm sớm đi chỗ khác, để mình có thời cơ ra tay, nào ngờ Mạc Du Tâm cũng theo đến quán bả Triều Dâng.

Diêm Phương Bình cầm con dao trên tay được hắn mài sáng bóng, hắn nắm chặt dao, nghĩ đến Mạc Du Tâm cũng không thể nào mỗi ngày đều theo đến, sẽ có lúc Tô Ngữ Băng không đề phòng, đến lúc đó hắn sẽ đặt con dào này lên cái cổ của Tô Ngữ Băng, nếu cô ta theo hắn thì sẽ tha mạng cho cô, còn nếu không thì đừng trách hắn độc ác.

Mạc Du Tâm trên đường về cũng tám giờ rưỡi, lúc này chợ ngọc cũng đã đông người đến, cô nghĩ một chút lại bắt xe đi tới chợ ngọc đổ thạch, hiện tại cô còn phải kiếm tiền nuôi bảo bảo, giúp nguyên thân nuôi mẹ già, còn có em gái nhỏ, Mạc Du Tâm suy nghĩ, nguyên thân nợ em gái việc học đại học, cô cũng nên bù lại cho em gái mới được.

Đến giờ cô vẫn còn nhớ lần trước lúc cô bé tới đại học Tây Ninh, Giang Thiển bọn họ giới thiệu các phòng học, thự viện, ánh mắt cô bé đã sáng lên, đó là mong ước được đến trường, Mạc Du Tâm suy nghĩ, chờ kiếm đủ tiền rồi, mình sẽ cho cô bé đi học bổ túc, để cô bé được thi vào trường cao đẳng, tốt hơn nữa thì thi vào đại học, coi như mình chiếm thân thể nguyên thân cũng không mất gì.

Rất nhanh, Mạc Du Tâm đã đến đường Ninh Viễn gần chợ ngọc, cô hứng thú đi vào dạo, đổ thạch thường thì mười lần cược chín lần thua, huống hồ những người bán đổ thạch đều là người trong nghề, thực sự bên trong có gì, chủng thủy tốt, đa phần đều bị thương gia mua hết, còn lại là để cho người đến đổ thạch.

Mạc Du Tâm đổ thạch nhìn vào bề ngoài cũng không nhìn ra, dùng đèn cường quang chiếu cũng không thấy được gì, chỉ những cái này thương gia bình thường nhìn không ra, sao mà biết được trong đá này có ngọc hay không, Mạc Du Tâm dựa vào kinh nghiệm chơi đá quanh năm, xác suất còn lại là nhờ ông trời, ai cũng không dám chắc hạ dao xuống có phải ngọc hay không, dù bên trong có ngọc, vậy cũng không ai dám chắc bên trong có bị nứt hay không, nếu như bị nứt thì giá ngọc sẽ bị giảm đi rất nhiều.

Mạc Du Tâm đứng trước một gian hàng, một anh chàng tầm hai mười đang cầm hai miếng đá ngọc ước lượng để mua, anh ta mua khối nhỏ, tính ra chưa đến hai trăm tệ.

Mạc Du Tâm đứng cạnh xem, khối đá bề ngoài nhìn cũng hoàn chỉnh, xem ra tảng đá nằm ở chỗ ít chịu sự vận động của vỏ trái đất, di chuyển ít thì có thể nói rằng đá ngọc ít nứt, trên đá mang sắc hoa, nhưng mà không phải đá mang theo sắc hoa thì sẽ là vật liệu tốt, còn phải đổ xem bên trong sắc hoa bên trong có tan ra không? có nứt bên trong không.

Nếu Mạc Du Tâm mua, chắc chắn sẽ không mua đá như vậy, kinh nghiệm nhiều năm nói cho cô biết, nếu mở đá ngọc này ra thì da đá lên hoa sẽ không tan ra, nói cách khác, chính là đá ngọc này không phải là đá ngọc.

Anh chàng khá tự tin nhờ sư phụ mở đá cho hắn, sau đó chắp hai tay tách đá ra, kết quả như Mạc Du Tâm đoán, phần thạch trên đá quá lớn, cắt ra cũng chỉ làm được chuỗi đeo tay.

Bất quá anh chàng không để ý nhiều, chỉ cần tiện là được, chỉ hai trăm tệ, hắn cũng không thấy xót tiền, ngược lại còn đi xem người khác mở ngọc

Mạc Du Tâm ngồi xuống, trước năm đống đá chọn lựa, cầm đèn cường quang soi chiếu, nhưng vẫn không chọn được cục nào.

Ông chủ là một alpha hơn bốn mươi tuổi, thấy Mạc Du Tâm chọn đoán trọng lượng mắc công quá liền nói hai câu: "cô làm gì mà chọn kỹ quá vậy, không biết còn tưởng cô đang chọn Omega chứ?"

Mạc Du Tâm không giận cười nói: "tôi nói là tiết kiệm được thì phải tiết kiệm, hơn nữa bác nói cũng đúng, tôi chọn ngọc tận tâm như là chọn Omega vậy.

"dù sao kiếp trước cô cũng đã lựa đá ngọc rồi, một mình đến chết cũng không có thích ai. Ông chủ bán đá ngọc thấy Mạc Du Tâm nói chuyện thú vị, hơn nữa vóc dáng lại xinh đẹp, mấy Omega trẻ tuổi cũng dần bu lại nhiều hơn, không thèm nói chuyện với cô nữa,"vậy cô cứ từ từ chọn đi, nhỏ tuổi còn rất biết nói."

Mạc Du Tâm soi một hồi, không hề để ý tới có một cái Omega trẻ tuổi đang đứng mỉm cười nhìn cô, cô định qua hàng khác xem, đưa mắt lên liền thấy đôi môi đang cười chúm chím.

Nếu là alpha khác được một Omega trẻ tuổi xinh đẹp nhìn chằm chằm trong lòng nhất định sẽ rạo rực, đáng tiếc đối phương đối mặt là một tên độc thân, Mạc Du Tâm đối với chuyện này không hứng thú bằng việc soi đá, bị nhìn như vậy Mạc Du Tâm cũng giật mình, không có cảm giác gì khác, nghi ngờ nhìn thoáng qua cô gái đang mỉm cười nhìn mình, Mạc Du Tâm đứng dậy định qua hàng khác.

Đang lúc cô sắp đi, cô gái kia tai đỏ lên nhìn về phía cô, "eh, cô có thể chờ một chút không? tôi muốn nói vài câu với cô."

Mạc Du Tâm nhìn xung quanh một chút, mình không biết nàng a, nghi ngờ hỏi: "nói chuyện với tôi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!