Chương 33: (Vô Đề)

Lúc Mạc Văn Nhân ngẩn người, Giang Thiển và Trần Qua đang gọi nàng, "Nhân Nhân, mau đến xem thịt xiên thử chọn cái nào đi?"

Mạc Văn Nhân thấy chị gái đi phía sau, cả gan dắt tay Mạc Du Tâm, nhìn Giang Thiển các cô bên kia hô một tiếng: "tới đây."

Mạc Du Tâm nhìn vẻ mặt cô bé lộ vẻ vui mừng, trong lòng cũng thoáng vui theo, chuyện nhỏ nhưng lại khiến em gái cảm nhận được ấm áp, Mạc Du Tâm không hiểu nổi nguyên thân vì sao độc ác với em gái mình như vậy, cô bé còn là đứa nhỏ chưa trưởng thành mà, còn vì nguyên thân làm nhiều việc cực khổ như vậy.

Hình ảnh Mạc Du Tâm bị cô bé kéo đi đúng lúc Tô Ngữ Băng và Phó Chi Đào cũng đi ngang qua mua cơm nhìn thấy.

Phó Chi Đào kéo tay Tô Ngữ Băng vội nói: "Ngữ Băng, người bị Omega kia kéo đi có phải là Mạc Du Tâm không?"

Tô Ngữ Băng không cần Phó Chi Đào chị, chính nàng cũng đã thấy, người này trước đó đã nói không yêu đương lúc học đại học rồi sao? sao giờ còn nắm tay người khác.

Tô Ngữ Băng an ủi lòng mình, chuyện của Mạc Du Tâm không liên quan gì đến nàng, nàng và Mạc Du Tâm ngoại trừ bảo bảo thì đã không còn chuyện gì liên quan đến nữa.

Nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, Mạc Du Tâm mua đồ ăn sáng cho mình ở khách sạn, cô ấy cứu mình trong quán rượu, lúc mình ngất xỉu ở quán trà sữa cũng là cô ấy đưa mình đến bệnh viện, còn việc diễn đàn, cũng là Mạc Du Tâm xử lý, trong lòng Tô Ngữ Băng có chút khó chịu, vậy là bản tính cặn bã này không thể thay đổi hay sao?

Hơn nữa nhìn Omega kia, có vẻ thanh thuần khả ái, lẽ nào gần đây Mạc Du Tâm lại thay đổi khẩu vị?

Tô Ngữ Băng cảm thấy bất công cho mình, trước kia muốn bỏ qua mọi chuyện ở cùng nhau cũng là tên cặn bã này, sau đó mọi chuyện khó khăn lắm mới hòa hoãn được, kết quả mọi hứa hẹn trước kia của Mạc Du Tâm đã trở thành lời nói nực cười, quả nhiên, từ đầu đến cuối chỉ có mỗi nàng tin.

"Không quan trọng, chúng ta đi thôi."

Tô Ngữ Băng thở dài, dù sao nàng cũng đã quyết định cùng Mạc Du Tâm như người dưng nước lã thôi, nếu là do gần đây việc làm của Mạc Du Tâm làm cho rung động, vậy thì hiện tại chính là lạc đà đè chết cọng rơm cuối cùng, Tô Ngữ Băng hạ quyết tâm, tuy nói vậy nhưng trong lòng Tô Ngữ Băng cũng không vui vẻ như thế.

Phó Chi Đào nhìn sắc mặt Tô Ngữ Băng một chút, thấy nàng không có phản ứng tức giận, trong lòng cũng bình thường, cô cảm thấy hài lòng vì Tô Ngữ Băng, điều này nói rõ Ngữ Băng thực sự buông xuống tên rác rưởi kia.

Lúc hai người quay về đi ngang qua quán thịt nướng, Mạc Du Tâm đứng ở phía ngoài cùng, cô đưa mắt liền nhìn thấy một đôi mắt thanh lệ, hơi sửng sốt, không ngờ ở chỗ này còn gặp được Tô Ngữ Băng.

Mạc Du Tâm liền chào hỏi: "Ngữ Băng, mấy bạn cũng ra ngoài mua đồ hả? có muốn mua thịt xiên không, đúng lúc nướng sắp xong rồi.

"Ánh mắt Tô Ngữ Băng lạnh lùng nhìn Mạc Du Tâm, nàng không hiểu nổi, bên cạnh Mạc Du Tâm còn có Omega khác mà, sao lại làm như không có gì mà chào hỏi mình? Nhưng Phó Chi Đào lại nhịn không được lên trước một bước:"Mạc Du Tâm không biết ngại còn chào hỏi hả?"

Mạc Du Tâm cũng thật vô tội a, cô chỉ chào hỏi mà thôi, cái này cần gì phải ngại?

"Tại sao mình lại phải ngại?" Mạc Du Tâm hỏi ngược lại.

"Không phải cô nói là lúc học đại học sẽ không nói chuyện yêu đương sao? sao giờ lại như vậy rồi, omega này là từ đâu tới?

"Phó Chi Đào sắp tức chết rồi, uổng công trước đó nàng còn tưởng Mạc Du Tâm đã thay đổi tốt hơn. Mạc Du Tâm vừa nghe liền hiểu ra, lại hiểu lầm mình rồi a, vội cười giải thích:"Ngữ Băng bạn đừng hiểu lầm, đây là em gái mình Mạc Văn Nhân, em gái cùng cha cùng mẹ đó, Nhân Nhân mau đến chào các chị đi em."

Mạc Văn Nhân vừa nghe chị gái nói liền xoay người, thấy chị gái gọi mình liền xấu hổ nhìn Tô Ngữ Băng nhỏ giọng kêu một tiếng, "chào chị."

Lúc này Tô Ngữ Băng cũng sửng sốt một chút, nhạt nhẽo trả lời một câu: "chào em."

Lúc nàng và Mạc Du Tâm quen biết nhau vốn cũng không biết Mạc Du Tâm còn có một cô em gái, càng không biết tình hình trong nhà Mạc Du Tâm, chỉ biết nhà Mạc Du Tâm ở nông thôn, còn lại là Mạc Du Tâm tự mình nỗ lực vượt qua nghèo khó trở thành học bá hình tượng, nói đến đây đúng là nực cười, bị Mạc Du Tâm lừa đến đần độn, thậm chí còn bội phục Mạc Du Tâm dù nghèo nhưng vẫn cố gắng, giờ nghĩ lại cảm giác đúng là chuyện cười.

Em gái cũng tốt, người khác cũng được, chuyện của Mạc Du Tâm hiện tại cũng không còn liên quan đến mình nữa rồi, không biết vì sao, biết người đi theo Mạc Du Tâm là em gái cô, trong lòng Tô Ngữ Băng lại theo bản năng nhẹ nhàng một chút.

Tô Ngữ Băng kéo Phó Chi Đào, "Đào Đào chúng ta đi thôi, không về sớm cơm sẽ nguội đó.

"lập tức gật đầu với Mạc Du Tâm biểu thị chào rồi. Mạc Văn Nhân nhìn chị gái một chút rồi nhìn chị gái lạnh lùng như băng vừa rồi, không hiểu hỏi:"chị ơi, chị vừa rồi là ai á?

"Nàng hỏi vậy, Giang Thiển và Trần Qua cũng tò mò xoay người chờ Mạc Du Tâm nói. Mạc Du Tâm suy nghĩ hồi lâu, liền nói thật:"cái này hả? là bạn gái cũ, tụi chị chia tay trước đó rồi, vì chị làm nhiều chuyện xấu, không liên quan đến Tô Ngữ Băng đâu, Nhân Nhân em đừng giận chị ấy nha, cô ấy giận chị chứ không phải ghét em đâu.

"Mạc Văn Nhân gật đầu, nàng không ngờ chị mình đã có bạn gái, lại còn chia tay. Giang Thiển thấy Mạc Du Tâm nói vậy, cũng gật đầu theo, trước kia đúng là Mạc Du Tâm làm sai nhiều, nói vậy cũng không có gì sai cả. Mọi người cần xiên thịt, đến quán mì thịt bằm, mỗi người một phần mì thịt bằm, cộng thêm chai nước ngọt coca cola. Cô bé ăn hai miếng mắt liền sáng lên,"ăn ngon quá."

Mạc Du Tâm cười một cái nói: "ăn ngon thì ăn nhiều một chút, mấy quán cóc gần trường như vậy không ít, thật ra không phải chỗ nào cũng làm dở đâu."

"Đúng vậy, quán nướng đằng sau kia cũng không tệ, hôm nay mua thịt xiên rồi, lần sau chúng ta cùng đi ăn thịt nướng đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!