Chương 29: (Vô Đề)

Mạc Du Tâm bị tiếng gọi "chị" này là cho đầu óc trống rỗng, cho nên mới nói hình như cô quên mất một chuyện rất quan trọng!

Nguyên thân không chỉ cặn bã với Tô Ngữ Băng và bảo bảo, còn đối với mẹ và em gái cũng rất cặn bã.

Em gái nguyên thân là Mạc Văn Nhân, từ sau khi tốt nghiệp trung học đệ nhất đã bắt đầu làm thêm kiếm tiền cho nguyên thân đến trường, cha nguyên thân qua đời sớm, trong nhà lại nghèo, dựa vào một người mẹ căn bản không thể lo được học phí cho hai đứa nhỏ, đành phải nhịn đau để em gái phân hóa thành Omega làm thêm kiếm tiền cho nguyên thân học.

Khi đó nguyên thân biết dụ người, hứa hẹn tương lai có tiền đồ, sẽ đón em gái và mẹ đến thành phố lớn sống, đến khi đó sẽ lo cho em gái vào đại học.

Mạc Văn Nhân là cô bé hiền lành, từ nhỏ trong nhà cũng chỉ có tỷ tỷ và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, vì vậy rất ỷ lại nguyên thân, cũng nguyện ý bỏ lại việc học tập đi làm thêm gửi tiền cho nguyên thân học hành, hơn nữa tư tưởng nông thôn còn chưa hoàn toàn bỏ được, ở quê hàng xóm chỉ biết cố gắng lo cho alpha học hành, Mạc Văn Nhân mười mấy tuổi đã phải đi làm thêm, vốn thành tích của cô bé so với nguyên thân không kém, nhưng vẫn đồng ý vì chị ra ngoài chịu khổ.

Còn nguyên thân cũng giả vở rất giỏi, trước khi lên đại học còn xạo xao dụ mẹ và em gái đủ kiểu, hứa hẹn với họ rất nhiều, còn mẹ và em gái nguyên thân chỉ cười trừ, hai người cũng hy vọng nguyên thân sống tốt, hai người làm mọi thứ vì nguyên thân cũng không cầu đáp lại.

Nguyên thân đến Tây Ninh vào đại học thì biến thành một người khác, mẹ và em gái gửi tiền đều cầm hết, nhưng mở miệng thì hay chê bai kêu không đủ này nọ, nói tiền này ở thành phố Tây Ninh, ngoại trừ đủ nộp học phí và ăn uống ra, thì không dư để làm việc khác, nguyên thân cũng càng xoi mói mẹ mình và em gái hơn, trách hai người mỗi tháng không cho mình nhiều thêm một chút.

Cho nên nguyên thân lại tiếp tục giả làm sinh viên nghèo nhưng lại thanh cao học bá này nọ, chuyển mục tiêu đi câu phú bà, như vậy bản thân ở đại học có thể tích góp được từ nhiều người, còn có thể tìm cô bạn gái gia thế tốt như vậy đỡ phải cố gắng 40 năm.

Nguyên thân lên kế hoạch mỹ mãn, nhưng khi mẹ và em gái đến thăm mình, thì lại giới thiệu với bạn học phú bà đây là hàng xóm dưới quê lên chơi, mang quà đến cho mình, sau đó kêu bạn học phú bà đi trước, nguyên thân kéo mẹ và em gái đến chỗ vắng vẻ quở trách một trận, ghét bọ hai người ăn mặc quê mùa, khiến cô bị các bạn sinh viên khác trong trường khinh thường, nói chung cái gì cũng là tại mẹ và em gái sai.

Từ đó về sau mẹ và em gái cũng không dám đến đại học Tây Ninh thăm nguyên thân nữa, sợ làm nguyên thân mất mặt, gửi tiền cho nguyên thân, nguyên thân cũng không cần, vì cô đã dựa dấm được rất nhiều phú bà, bản thân dùng chút thủ đoạn khiến các phú bà chủ động cho cô mượn tiền, cô cũng không cần đến người mẹ ở dưới quê trồng trọt kia, càng không cần cô em gái đi làm thêm rửa chén ở thành phố Tây Ninh này nữa.

Thậm chí có lần nguyên thân đến nhà hàng này ăn, thấy em gái liền giả vờ như không biết, vẫn như cũ cười nói với phú bà bên cạnh.

Em gái bị nguyên thân làm tổn thương thấu lòng, lại sợ nguyên thân bị bạn học chê cười, cũng không dám nói gì, hôm đó về phòng trọ nằm trên giường khóc hết mấy tiếng, rốt cuộc nàng cũng hiểu, tỷ tỷ không cần nàng và mẹ nữa.

Mạc Văn Nhân thấy tỷ tỷ sửng sốt một hồi không nói gì, cho rằng chị gái ghét mình làm mất thể diện, nước mắt tràn ra, nức nở khóc nói: "xin lỗi," muốn chạy ra ngoài, cũng may Mạc Du Tâm lấy lại tinh thần, túm tay cô bé kéo lại.

Cô mới xem lại vài trang nguyên thư, nhất thời kích động muốn đánh tên nguyên thân cặn bã này một trận, em gái bỏ học như vậy còn giở thói như vậy? đúng là khốn nạn mà.

Mạc Du Tâm một tay túm lấy tay cô bé, một tay tùm khăn tay trong túi, cô và cô bé không quen, nhưng hiện tại cô đã dùng tới thân thể này, cô bé chính là em gái cô, em gái cô thì đương nhiên phải chăm sóc thật tốt rồi.

Tìm khăn tay, Mạc Du Tâm giữ cô bé lại không cho nàng đi, cầm khăn tay lau nước mắt cho cô bé, ôn nhu dỗ dành: "Nhân Nhân giận chị hả? chị xin lỗi em, đừng khóc được không?

"Mạc Du Tâm không giỏi giỗ dành, vừa dỗ một cái cô bé lại chảy nước mắt nhiều hơn, hít mũi một cái, nhìn rất đáng thương. Mạc Du Tâm thấy cô bé không định chạy, vội lấy thêm khăn giấy ra lau nước mắt cho cô bé, kết quả nước mắt cô bé chảy không ngừng, càng lau càng nhiều. Mạc Văn Nhân còn tưởng tỷ tỷ không cần nàng, kết quả tỷ tỷ lại ôn nhu nói xin lỗi nàng, còn lau nước mắt cho nàng, trong lòng nàng ủy khuất trước kia cũng không nhịn được, cho nên mới khóc nhiều như vậy."Chị có phải đã mặc kệ em và mẹ rồi không?" cô bé vừa hít mũi vừa nhận khăn tay lau nước mắt.

"Làm gì có chứ, lúc trước là chị sai, sau này sẽ không như vậy nữa được không? em đừng giận nha." Mạc Du Tâm kiên nhẫn dỗ cô bé, trong lòng suy nghĩ là nguyên thân không cần em và mẹ nữa.

"Từ khi chị vào đại học, ngày nghỉ cũng không về nhà, mẹ rất nhớ chị, mẹ muốn gọi điện thoại cho chị, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến việc học của chị, chị ơi, năm nay chị nghỉ. thì về thăm nhà một chút được không?

"cô bé vừa khóc vừa nói, giọng nói còn mang theo chút khẩn cầu. Mạc Du Tâm lập tức mềm lòng,"được, chờ chị nghỉ nhất định sẽ về một chuyến, đừng khóc, khóc thành mèo rồi kìa, mau rửa mặt đi."

Mạc Văn Nhân còn muốn nói thêm với tỷ tỷ vài câu, thật vất vả tỷ tỷ đã đồng ý nói chuyện với nàng rồi, nàng vừa muốn nói nữa, sau một khắc Tiểu Lệ ở chung phòng trọ liền đi vào, thấy Mạc Văn Nhân đứng đằng kia, hiển nhiên là vừa khóc, chỗ này chỉ có Mạc Du Tâm và Mạc Văn Nhân hai người, tưởng là Mạc Du Tâm khi dễ Mạc Văn Nhân, vội đem Mạc Văn Nhân bảo vệ sau lưng.

"Chào quý khách, nhận viên chúng tôi phục vụ cái gì không tốt ngài có thể nói ra, đừng mắng người ta khóc như vậy không tốt lắm.

"Tiểu Lệ nhìn Mạc Du Tâm nói. Mạc Văn Nhân vội kéo tay Tiểu Lệ lại lắc đầu một cái,"không phải đâu, không liên quan đến vị khách này.

"Mạc Văn Nhân theo bản năng liền phủi sạch quan hệ với Mạc Du Tâm, vì lúc trước chị gái luôn chê nàng làm mất mặt. Mạc Du Tâm thở dài cười một cái nói:"cô ấy không làm tôi tức giận gì cả, là tôi làm Nhân Nhân giận, tôi là chị ruột của cô ấy, vừa mới xin lỗi Nhân Nhân xong."

Mạc Văn Nhân cũng không ngờ chị gái lại thừa nhận, đôi mắt ban đầu khóc đến đỏ lại sáng lên, vậy là chị đã tự giác nhận ruột cùng mình với người ngoài sao?

"À, là vậy à, vậy là tôi nghĩ sai rồi, hai người nói chuyện tiếp đi.

"Tiểu Lệ có chút lúng túng nói, vội vàng đi làm việc của mình. Mạc Du Tâm thấy cô bé còn chảy nước mắt, vội lấy khăn giấy đưa cho cô bé,"Nhân Nhân chiều này có thể nghỉ không? chị mang em ra ngoài dạo một chút."

Mạc Văn Nhân không ngờ chị gái còn muốn đưa nàng đi dạo phố, đôi mắt trợn to ngạc nhiên nhìn Mạc Du Tâm, "thật sao?"

Mạc Du Tâm cười, thở dài nói: "đương nhiên là thật, em xem có xin nghỉ được không? chị ở phòng ăn chờ em, một chút nữa chúng ta cùng đi dạo phố."

"Được, em sẽ đi xin nghỉ ngay bây giờ." cô bé vội vàng đáp, như là sợ sau một khắc Mạc Du Tâm sẽ đổi ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!