Phỏng vấn lần thứ hai, cho dù là trường học hay là cảnh sát đều đã chuẩn bị kỹ càng, đứng trước ống kính nói trung thực, đây cũng chính là điều Mạc Du Tâm muốn thấy nhất, cái này giúp cô tiết kiệm được nhiều việc, sau đó cô chỉ cần chờ luật sư khởi tố những người này là được.
Lần này phóng viên đến hỏi khá nhiều vấn đề, phần cuối Mạc Du Tâm còn pha trò nghịch ngợm vào thêm, dùng giọng nói cảm động đặc biệt: "thực sự thì, chuyện lần này có thể nhanh chóng như vậy đều là nhờ các lãnh đạo trường và cảnh sát cùng hợp tác làm việc, thật ra tôi cũng vì nguyên nhân này là mất ngủ cả một đêm, từ sau khi cảnh sát và trường học điều tra xử lý, trong lòng tôi mới nhẹ nhõm hơn, nếu không tôi cũng suy sụp tinh thần rất nhiều, thực sự rất cảm ơn, chờ việc này kết thúc, tôi sẽ mang cầm kỳ đến tặng, nhất định là vậy."
Cuối cùng phóng viên chào kết thúc phỏng vấn, mọi người đối với buổi phỏng vấn hôm nay cũng thực hài lòng, đến cả Hướng Tư Viễn hôm nay cũng cười ha ha theo, vì bức đến nước này rồi, đành phải làm theo như Mạc Du Tâm nói thôi, như vậy cũng có thể tăng độ thân thiện của nhà trường lên, nhân tiện tuyên truyền luôn.
Mạc Du Tâm cũng vui vẻ, nếu cô không làm vậy thì sẽ không có được kết quả sớm, còn được nhiều nơi giúp đỡ, cô cũng hiếu kỳ, làm lớn chuyện này rồi, người đứng sau đăng bài không sợ gì sao? hơn nữa luật sư đã đem danh sách đưa cho cô rồi, phần lớn những người bên trong cô không biết là ai, ngoại trừ Phùng Duyệt Duyệt cô còn biết, còn có Diêm Phương Bình từng ném giấy cho Tô Ngữ Băng, Mạc Du Tâm cũng không ngờ là người này đăng bài.
Buổi tối đúng 6h30, đúng giờ bản tin Tư Vấn Tây Ninh phát sóng, Mạc Du Tâm gọi món nướng cùng nước ngọt, cầm laptop xem chương trình phỏng vấn của Tư Vấn Tây Ninh.
Thấy Mạc Du Tâm lại xem chương trình Tư Vấn Tây Ninh, Giang Thiển nói: "Mạc Du Tâm, nghe nói hôm nay phóng viên và cảnh sát lại đến? vậy là vừa rồi bà lên ti vi đó hả?"
Mạc Du Tâm cười nói: "ừ, nhưng mà tui cũng không phải muốn lên ti vi, nhưng chuyện diễn đàn đó, danh sách đã tra xong rồi, cho nên mời phóng viên qua làm một bài phỏng vấn luôn."
"Vậy thì rốt cuộc là ai thế?
"Trần Qua và Lý Tân Khiết cũng tò mò nhìn Mạc Du Tâm. Mạc Du Tâm cười nói:"người trong danh sách rất nhiều, sau khi sàng lọc thì tầm 20 người, những người trong này tui hoàn toàn không biết là ai cả, ngoại trừ Phùng Duyệt Duyệt tui biết, còn có Diêm Phương Bình bạn học cùng lớp với Ngữ Băng, hắn là người đăng bài."
"Bạn học cùng lớp với Ngữ Băng? sao hắn lại hại Tô Ngữ Băng?" Trần Qua hỏi.
"Tui cũng không biết, chắc là yêu thầm Ngữ Băng, lần trước Ngữ Băng dạy bổ túc cho tui, Diêm Phương Bình cứ dùng ánh mắt ghen tị nhìn tui chằm chằm, đưa cho Ngữ Băng một tờ giấy nhỏ, nói Ngữ Băng tránh xa tui ra, nói tui là cặn bã, sau đó tui cầm tờ giấy hắn đưa ném đi."
Mạc Du Tâm cười một cái nói, cô không ưa nhất chính là loại người lén lén lút lút này, có bản lĩnh thì ra mặt mà nói chuyện, ai đời lại trốn trong cống làm chuyện xấu, hắn xứng đáng thất bại.
"Á đù, còn có chuyện như vậy nữa hả? đó là đố kị bà với Ngữ Băng đó, còn làm phiền đến cả bạn cùng phòng với Ngữ Băng, vậy phía trường học xử lý thế nào?"
Giang Thiển hỏi.
"Họ nói sẽ đuổi học trực tiếp người đăng bài, những người khác sẽ bị ghi vào hồ sơ hạnh kiểm." Mạc Du Tâm cười một cái nói, không uổng công cô tốn sức một hồi.
"Vậy là tốt rồi.
"Giang Thiển nói một câu, mở chương trình Tư Vấn Tây Ninh lên xem. Bên kia Tô Ngữ Băng nằm trong phòng ngủ, lần này trong nhóm lại có người gửi link phát sóng chương trình Tư Vấn Tây Ninh, Phó Chi Đào nhìn đường link thấy quen quen, vội nói với các bạn cùng phòng:"eh, mấy bồ mau xem trên nhóm lớp nè, trong này nhắn trường học mình lại lên ti vi rồi."
Tô Ngữ Băng mới đút sữa bột cho bảo bảo ăn xong, lúc này bảo bảo đang nằm trên giường cầm tiểu miêu miêu to bằng nắm đấm chơi đùa vui vẻ, ban đầu Tô Ngữ Băng không muốn mở xem, nhưng tay chạm vào lại đúng vào đường link, trong hình là phóng viên đang đứng đối diện trường học nói, Mạc Du Tâm ngoan ngoãn ngồi một bên, hôm nay Mạc Du Tâm cũng không nói quá nhiều.
Bảo bảo nâng khuôn mặt nhỏ lên thấy Mạc Du Tâm trong màn hình, nhất thời không chơi con mèo nhỏ trên tay nữa, cái người này hình như nàng đã thấy rồi, lần trước mẹ có dạy nàng đánh cái người này, bảo bảo hiện tại chưa biết bò, nhưng nàng muốn đến gần màn hình chơi đùa với người bên trong đó, thấy bảo bảo gấp như con sâu lông nhích tới nhích lui, nhưng nửa ngày vẫn đảo quanh một chỗ.
Bảo bảo thấy bò qua không được, không thể làm gì khác là dùng âm thanh gây chú ý với Tô Ngữ Băng, khuôn mặt nhỏ lo lắng nhìn Tô Ngữ Băng, ngón tay nhỏ chỉ chỉ màn hình nhỏ, cái miệng nhỏ phát ra tiếng "Nha, nha nha nha ~ nha nha"
Tô Ngữ Băng thấy bảo bảo chỉ vào màn hình, liền bế bảo bảo lên xem màn hình, bảo bảo nhìn thấy liền vui vẻ, vươn bàn tay nhỏ chọc chọc Mạc Du Tâm trong màn hình, thấy cô không có phản ứng, bảo bảo không vui, tay nhỏ vươn ra vỗ vỗ lên người Mạc Du Tâm, còn nghiêng đầu nhìn Tô Ngữ Băng, bàn tay nhỏ vuốt màn hình, "nha nha nha!"
Tô Ngữ Băng nhìn bảo bảo ánh mắt u ám, trong màn hình nhiều người như vậy, bảo bảo chỉ nhớ mỗi Mạc Du Tâm, còn Mạc Du Tâm chưa lần nào nhìn thấy bảo bảo, thậm chí còn chưa từng nhắc đến muốn gặp bảo bảo.
Lúc này, Mạc Du Tâm trong màn hình bắt đầu nói chuyện, mắt bảo bảo liền sáng lên, nàng không biết cái người xinh đẹp này là ai, nhưng nàng thích chơi đùa với người trong màn hình này.
Tô Ngữ Băng nhìn bộ dạng bảo bảo vui vẻ, trong lòng càng đau, bảo bảo từ lúc sinh ra đến giờ còn chưa từng thấy mặt mami, chỉ có thể thấy mami từ màn hình xa xa.
Rất nhanh, Mạc Du Tâm trong màn hình đã nói xong, phóng viên bắt đầu tổng hợp nội dung, màn hình chuyển qua các tin tức khác, bảo bảo bĩu môi, nhìn Tô Ngữ Băng ánh mắt có chút ủy khuất, ngón tay lại chỉ màn hình lần nữa, trong miệng lại "nha nha nha?" âm thanh như đang hỏi Tô Ngữ Băng, nữ nhân trong màn ảnh sao không chơi với nàng nữa.
Tô Ngữ Băng đành phải ôm bảo bảo vào ngực hống, cầm mèo con chơi đùa với bảo bảo, nhưng bảo bảo vẫn ủy khuất, nàng muốn chơi đùa với nữ nhân trong màn hình nha ~
Cũng may em bé mới bốn tháng không dư sức nhiều, chơi với Tô Ngữ Băng một chút là mệt rồi, đôi mắt to mở không nổi, Tô Ngữ Băng buồn cười thả bảo bảo vào giường nhỏ, đắp chăn nhỏ lên cho bảo bảo.
Còn Diêm Phương Bình kẻ đăng bài lúc này cũng không còn bình tĩnh được, điều kiện gia đình hắn bình thường, có thể đậu vào đại học Tây Ninh cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức, đây là cách tốt nhất giúp hắn thay đổi số phận, nhưng vừa rồi trong video viện trưởng đã nói sẽ đuổi học người đăng bài?
Đây là điều hắn không thể chấp nhận được, nếu bị đuổi rồi, mọi thứ coi như xong, sắc mặt Diêm Phương Bình trắng bệch, quần áo trên người bị mồ hôi thấm ướt, hắn vội mở di động lên, vào diễn đàn trường học, hắn hối hận, hắn muốn xóa bài đăng đi, nhưng diễn đàn trường đã bị khóa, cho dù mở thế nào cũng không vào được, Diêm Phương Bình cả người vô lực nằm trên giường, tinh thần bất ổn chờ lãnh đạo trường tìm đến cửa.
Sáng hôm sau, giảng viên thông báo giờ học buổi sáng hủy, các sinh viên khoa tài chính toàn bộ tập hợp tại hội trường, các lãnh đạo trường có việc cần tuyên bố.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!