Chương 190: Kết thúc chính văn

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đã đến giữa tháng 10. Biệt thự của Mạc Du Tâm từ sáng sớm đã nhộn nhịp hẳn lên. Người trang điểm, chuẩn bị váy cưới, thợ chụp ảnh – chỉ riêng đội ngũ nhân viên đã rất đông, ai nấy đều bận rộn.

Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng lúc này đang ngồi trang điểm, bé con ở bên cạnh tò mò quan sát mẹ và mami của mình. Bé vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của đám cưới, chỉ thấy hôm nay nhà rất đông người, thật vui.

Lúc này, bé con được Diêu Thiến bế trong lòng dỗ dành. Bé đã rất quen thuộc với các dì trong ký túc xá của mẹ, nên giờ đây đang thoải mái nằm trong lòng Diêu Thiến, đôi chân ngắn nhỏ nhắn đung đưa đầy thích thú.

Trong khi đó, tại địa điểm tổ chức đám cưới, các công tác chuẩn bị cũng đang diễn ra vô cùng bận rộn. Vì là tổ chức ngoài trời, toàn bộ bàn ghế đã được sắp xếp ngay ngắn, thảm đỏ dẫn lên sân khấu cũng đã được trải xong.

Giang Thiển gọi người đến và phân công:

"Bảo họ chuẩn bị sẵn, đưa đồ ngọt lên từng bàn. Đợi đến hơn 10 giờ thì bắt đầu phục vụ. Ngoài ra, kiểm tra lại màn hình LED, đảm bảo chút nữa hoạt động tốt. Còn micro nữa, kiểm tra xem tất cả có hoạt động ổn định không."

"Được, chúng tôi sẽ làm ngay." Người đàn ông đáp lại và vội vàng đi phân công kiểm tra, chuẩn bị từng hạng mục.

Giang Thiển cùng hai người bạn cùng phòng giám sát địa điểm tổ chức đám cưới. Cô cảm thán rằng việc này còn áp lực hơn cả đi làm ở công ty. Chờ xong xuôi mọi chuyện, nhất định cô sẽ bắt Mạc Du Tâm mời mình vài bữa ăn thật ngon.

Hơn 10 giờ sáng, khách mời bắt đầu lần lượt mang thiệp mời đến tham dự. Giang Thiển và Trần Ca cùng những người khác phải lo tiếp đón, một lúc bận rộn đến không ngơi tay.

Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng cuối cùng cũng chuẩn bị xong mọi thứ vào hơn 10 giờ. Hai người lên xe đến địa điểm tổ chức đám cưới. Những người khác, ngoại trừ vài người ở lại trông nhà, cũng lần lượt lên xe đến nơi.

Tô Thừa Nghiệp và Trình Nhã Nhàn tất nhiên cũng đến tham dự. Họ đã đến từ 5 giờ sáng để giúp đỡ, giờ đây đang trên đường lái xe đến địa điểm tổ chức.

Người đến tham dự đám cưới rất đông, có các lãnh đạo cấp cao của Tô Thị, của tập đoàn Ngọc Mang, cùng rất nhiều đối tác hợp tác với hai tập đoàn. Ngoài ra, còn có các tập đoàn lớn khác tại thành phố Tây Ninh cũng cử người đến tham dự. Địa điểm tổ chức đám cưới vì vậy vô cùng náo nhiệt.

Ngay cả Ngô lão cũng dẫn theo vợ và hai đệ tử đến chung vui.

Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng đứng ở cổng vào lễ cưới, niềm nở chào hỏi những người đến tham dự. Khi nhìn thấy Ngô lão cũng đến, nụ cười trên gương mặt Mạc Du Tâm dường như không tắt.

"Sư phụ, sư phụ và sư mẫu cùng các sư huynh tỷ cũng đến sao? Sao không báo trước cho con, để con cho người ra đón sư phụ sớm hơn." Mạc Du Tâm vội bước tới chào hỏi.

"Hầy, kết hôn bận rộn thế nào ta còn không rõ sao? Chúng ta xuống máy bay đã có bạn ở Tây Ninh đón, không muốn làm phiền con thêm nữa. Con cứ lo chuẩn bị tốt cho hôn lễ, như vậy chúng ta mới yên tâm."

Ngô lão cười nói.

"Sư phụ, sư mẫu, mời sư phụ sưu mẫu vào trong ngồi, ngồi ở bàn dành cho bậc trưởng bối nhé." Mạc Du Tâm định dẫn đường nhưng lại bị Ngô lão từ chối.

"Không cần đâu, để người khác dẫn đường là được. Con với Ngữ Băng mau đi tiếp khách khác đi. Người trong nhà thì không cần câu nệ lễ nghi." Ngô lão cười, nói nhẹ nhàng.

Mạc Du Tâm vội quay sang Trần Ca: "Trần Ca, giúp mình đưa sư phụ sư mẫu đến bàn của mẹ mình nhé. Cảm ơn nhiều."

"Không sao đâu, hôm nay cậu với Ngữ Băng là quan trọng nhất. Cứ việc nhờ bọn mình thoải mái." Trần Ca cười, sau đó quay sang Ngô lão, nói: "Thưa ông, mời ông đi theo tôi.

"Trần Ca dẫn Ngô lão cùng mọi người đến bàn của Triệu Anh Chi. Dù Triệu Anh Chi không quen biết Ngô lão, nhưng Tô Thừa Nghiệp và Trình Nhã Nhàn thì nhận ra ngay. Hai người lập tức đứng dậy chào hỏi."Ngô lão, tôi là cha của Ngữ Băng, còn đây là vợ tôi, và kia là mẹ của Du Tâm. Thật không ngờ ông cũng đến, đúng là vinh hạnh cho chúng tôi."

Tô Thừa Nghiệp vội vàng chào mời.

"Không cần khách sáo, Du Tâm là đồ đệ của tôi, đều là người trong nhà cả. Mọi người cứ ngồi thoải mái." Nói rồi ông quay sang nhìn Triệu Anh Chi, tiếp lời:

"Bà là mẹ của Du Tâm phải không? Con bé thật sự là một đứa trẻ ngoan."

Ngô lão bắt đầu trò chuyện với Triệu Anh Chi và những người khác, trong khi Liễu Hoài lại chăm chú quan sát xung quanh.

Thấy vậy, Ngô lão mỉm cười hỏi: "bà đang tìm gì thế? Vừa vào đây đã nhìn đông nhìn tây rồi."

"Tìm cháu gái bé nhỏ của tôi chứ gì nữa. Lâu lắm rồi không gặp, chẳng lẽ không cho tôi ôm một cái sao?

"Liễu Hoài cười, đáp lại. Triệu Anh Chi chỉ về phía bàn thứ hai bên phải:"Tiểu Nguyệt Lượng đang ở cùng bạn học của Ngữ Băng bên đó. Các bạn ấy đang giúp chăm sóc con bé."

"Vậy để tôi bế cháu qua đây, tôi trông giúp nhé.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!