Chương 9: (Vô Đề)

Đêm hè oi ả vẫn không ngừng tăng nhiệt. Khi Pheromone của Cố Tri Cảnh lan ra, không khí như bị thiêu đốt, một luồng hỏa khí cuộn trào, nồng nặc và ngột ngạt, xộc thẳng vào da thịt.

Omega trong lòng tràn đầy bất an và hoài nghi, thân thể mềm nhũn dán vào vách xe, không chịu nổi sức nặng mà trượt dần xuống. Đôi môi khô khốc khẽ mấp máy, như muốn nói gì đó mà không thành tiếng.

Chỉ cần Cố Tri Cảnh dám, nàng nhất định sẽ...

Cố Tri Cảnh từng bước tiến về phía nàng, ý định đỡ nàng dậy. Cô khẽ nói, "Tôi xem gáy của cô một chút."

Dã Trì Mộ chắc chắn sẽ không ngang nhiên đưa gáy ra. Như vậy rất có thể sẽ phải tiếp nhận cú đánh dấu của Cố Tri Cảnh một lần nữa. Cách Alpha xử lý kỳ ph*t t*nh của Omega vĩnh viễn là thô bạo và trực tiếp như vậy.

"Dán cái này lên chắc sẽ đỡ hơn."

Nhìn lại, có thể thấy trong tay Cố Tri Cảnh có thêm một miếng dán nhỏ, cô vừa mới lấy ra từ trong túi.

Dã Trì Mộ hơi có chút ngẩn ngơ. Cố Tri Cảnh trực tiếp dán miếng dán ức chế lên cổ nàng. Cảm giác lạnh buốt làm dịu đi cơn nóng ran suốt cả đêm.

"Tôi đưa cô đi bệnh viện." Cố Tri Cảnh nói.

"Không đi bệnh viện." Dã Trì Mộ từ chối.

Cố Tri Cảnh không thể hiểu nổi, "Trạng thái của cô thế này rất không ổn. Bị bệnh, cơ thể không thoải mái thì phải đi bệnh viện."

Lúc trước đọc tiểu thuyết, Cố Tri Cảnh cũng rất đau lòng vì cách làm của nàng. Dã Trì Mộ có tính cách thù dai, ai bắt nạt nàng, nàng đều sẽ trả lại gấp bội. Nhưng khi chính mình bị thương, chính mình khó chịu, nàng đều gắng sức chịu đựng, nhịn không được thì thà tự làm tổn thương mình, lấy cơn đau này chống lại cơn đau khác, chứ tuyệt đối không kêu một tiếng.

Dã Trì Mộ hung hăng liếc cô một cái, "Cố Tri Cảnh, cô có kiến thức sinh lý không vậy? Tình trạng này của tôi không cần đi bệnh viện."

"Hả?" Cố Tri Cảnh đúng là không rõ lắm, khoảng thời gian trước cô vẫn luôn bị nhốt ở nhà.

"Đây là kỳ ph*t t*nh, một phản ứng sinh lý của Omega. Hơn nữa tôi vẫn là một nghệ sĩ..." Dã Trì Mộ không biết nên nói Cố Tri Cảnh ngu ngốc, hay là đang cố ý giả vờ không biết.

Cố Tri Cảnh biết, "Tôi đưa cô đến khách sạn, cô ráng chịu một chút."

Cố Tri Cảnh mở cửa xe. Lần này Dã Trì Mộ lại từ chối, cô bèn lựa chọn phớt lờ, rất cường thế mà nhét nàng vào trong xe. Dù Dã Trì Mộ đã thu liễm mùi Pheromone, nhưng vẫn còn một hai vệt hương vương lại.

Rất thơm.

Cố Tri Cảnh đưa nàng vào xe rồi tự mình vòng sang bên kia. Cô hạ ghế xuống để Dã Trì Mộ có thể nằm thoải mái, rồi hơi cúi người cài dây an toàn cho nàng. Cô có thể cảm nhận được hơi nóng hổi trên người Dã Trì Mộ, mu bàn tay đang nắm lấy tay vịn hơi ửng hồng.

Nhưng đã không còn kịp nữa.

Hương táo xanh nồng đậm từ gáy cổ nàng tuôn trào ra hết. Yết hầu Cố Tri Cảnh trở nên khô khốc. Không gian chật hẹp tràn ngập Pheromone, cô khó khăn đóng cửa xe lại, bản năng hít hà mùi trái cây ngọt ngào.

Tựa như một quả táo xanh vừa được vớt ra từ trong nước đá, những giọt nước thuận theo thân quả chảy xuống.

Dụ dỗ người ta phải cắn một miếng.

Thật muốn ăn.

Từ sâu trong bản chất, linh hồn Cố Tri Cảnh phát ra khát vọng.

Điện thoại lại vang lên rất nhiều tiếng, đều là Cố Thế Xương gọi đến.

Cố Tri Cảnh tắt máy, ném sang một bên.

Hy vọng Cố Thế Xương không thông minh đến mức tìm tới đây ngay bây giờ.

"Cô ra ngoài đi, tôi một lát là ổn." Dã Trì Mộ khàn giọng nói.

Trạng thái này của nàng quá nguy hiểm, Cố Tri Cảnh thực sự không thể mặc kệ nàng. "Tôi đưa cô đến khách sạn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!