Trên sân khấu đấu giá vang lên: "Giá khởi điểm, 25 vạn."
Dã Trì Mộ gọi: "26 vạn."
Trên sân khấu vang lên: "Giá khởi điểm, 36 vạn."
Dã Trì Mộ gọi: "37 vạn."
Một trăm mười một vạn, cứ như đang chơi đùa.
Liên tục gọi giá rất nhiều lần, nàng gần như thắng mọi cuộc đấu giá.
Nếu là Cố Tri Cảnh của ngày trước, mắt cũng chẳng thèm chớp, vung tay lên là bao trọn tất cả. Bây giờ nhìn con số tổng cộng đang hiện lên trên màn hình, Cố tổng híp mắt.
Dã Trì Mộ nghiêng đầu nhìn cô, "Còn có thể mua được nữa không?"
Ánh đèn vàng trên sân khấu rọi lên mái tóc nàng, theo cử động của nàng, những lọn tóc khẽ lay động, lướt qua mắt Cố Tri Cảnh.
Trong phiên đấu giá tĩnh lặng, chỉ có những tấm bảng được giơ lên và giọng nói của người đấu giá. Khi số tiền không ngừng tích lũy, người đấu giá liên tục hô hai lần, chiếc búa cuối cùng sắp được gõ xuống.
Cố Tri Cảnh gật đầu, giọng điệu bình tĩnh, "Có thể."
Dã Trì Mộ giơ bảng: "110 vạn."
Hệ thống đứng xem: [ Phốc phốc. ]
Lát sau, Dã Trì Mộ lại muốn một đôi bông tai tráng men, nghe nói là đồ người khác đã đeo qua, đấu giá về có lẽ sẽ hơi không thích.
Cố Tri Cảnh nói: "Không thích thì ném đi."
Cùng lắm thì cô đem chiếc xe bên ngoài bán đi là được.
Cố Tri Cảnh tay đút trong túi. Cô là người từng trải việc đời, một trăm vạn hay hai trăm vạn đều là chuyện nhỏ.
Tần Quang Huy cũng rất sốt ruột, anh ta liên tục nháy mắt ra hiệu với tiểu thư mấy lần, còn giơ một ngón tay, ám chỉ rằng chúng ta ra ngoài chỉ mang theo một trăm vạn.
Cố Tri Cảnh làm như không thấy.
Chơi đùa một hồi, Dã Trì Mộ đã cầm trong tay những món đồ có tổng giá trị ba trăm vạn.
Cố Tri Cảnh làm tổng tài hai mươi năm, từ nhỏ tiền tiêu vặt đã hơn trăm vạn, bây giờ thế mà lại phải sống những ngày giật gấu vá vai.
Nghĩ đến đây, cô vẫn thấy mình thật sa sút.
Món đồ cuối cùng Dã Trì Mộ đấu giá được là một sợi dây chuyền, kim cương màu xanh biển, còn được gọi là "Nước mắt tiên cá", viên đá quý nặng khoảng 7.6 carat.
Ánh mắt nàng vẫn luôn dõi theo sợi dây chuyền, sân khấu cũng dành cho nó đủ ống kính. Con ngươi màu nâu của nàng phản chiếu ánh sáng xanh, trông hệt như người cá dưới đáy biển sâu.
Người cá đều sẽ ca hát.
Giọng hát của Dã Trì Mộ hẳn cũng rất dễ nghe.
Cố Tri Cảnh luôn cảm thấy sợi dây chuyền này rất quen thuộc, chỉ là nhất thời không nhớ ra đã nghe qua ở đâu.
"Cảm ơn."
Bên tai đột nhiên vang lên câu nói này. Cố Tri Cảnh nghiêng đầu nhìn Dã Trì Mộ. Đôi môi đỏ của nàng khẽ nhếch, mái tóc ngắn hơi chạm vào vai. Nàng dựa vào ghế, mắt nhìn về phía bàn đấu giá, tấm thẻ số "36" được đặt trên đùi nàng, trông không giống như vừa mở miệng nói chuyện.
Phiên đấu giá hạ màn, xem như chính thức kết thúc. Mọi người trong hội trường đều đứng dậy, có trật tự rời đi. Cố Tri Cảnh đi phía trước, Dã Trì Mộ không nhanh không chậm theo sau. Lúc xuống cầu thang, Cố Tri Cảnh hơi nghiêng người, đưa tay ra chắn người phía sau Dã Trì Mộ, để nàng đi trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!