Trên đường đến bệnh viện, hệ thống trong đầu Cố Tri Cảnh cứ cười mãi.
Hệ thống không nói rõ nó đang cười cái gì, nhưng nội dung nụ cười rất đơn giản, chỉ là cười nhạo việc Cố Tri Cảnh vừa vào cục cảnh sát một phen, quay đầu lại đã bị cha của nguyên chủ phá hỏng kế hoạch.
Trong nguyên tác, Cố Tri Cảnh là một nhân vật pháo hôi cặn bã, cha của ả ta cũng chẳng khá hơn. Thượng bất chính, hạ tắc loạn, một kẻ cặn bã dám ngang ngược không kiêng nể gì như vậy, cha mẹ chắc chắn cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
"Lái nhanh lên một chút." Giọng Cố Tri Cảnh trầm xuống, những ngón tay đan vào nhau.
Trong phòng bệnh đèn sáng, bên ngoài cửa có rất nhiều vệ sĩ mặt lạ. Khi Cố Tri Cảnh đến, cô liền bị những người này chặn lại.
Âm thanh trong phòng không ngừng truyền ra ngoài.
"Ta hy vọng con có thể gả cho Tri Cảnh." Giọng nói trầm và dứt khoát của nam Alpha kia chính là cha ruột của nguyên chủ — Cố Thế Xương.
"Đúng vậy, gả vào nhà họ Cố là chuyện bao nhiêu người cầu còn không được. Dã Trì Mộ, cô đừng không biết điều. Phòng làm việc của chúng tôi bây giờ cũng vì chuyện của cô mà bị chèn ép, không nhận được tài nguyên nào cả." Người nói tiếp là một phụ nữ, hẳn là người đại diện của Dã Trì Mộ. Giọng bà ta đầy oán trách, "Còn bao nhiêu người cần phải nuôi sống, coi như cô kiên cường không đáp ứng Cố Tri Cảnh, sau này ai còn dám tìm cô đóng phim?
Không muốn lăn lộn trong giới này nữa à?"
Bên trong, từng câu từng chữ đều là áp lực.
Cố Thế Xương nói: "Tri Cảnh vào tù sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến gia tộc chúng ta. Biện pháp hiệu quả nhất hiện tại là hai đứa đính hôn. Tương tự, ta cũng sẽ không bạc đãi con, ta sẽ đầu tư cho con mấy bộ phim mới. Con dâu nhà họ Cố chúng ta không thể có địa vị quá thấp trong giới giải trí."
Đối với Dã Trì Mộ mà nói, đây là sự sỉ nhục trắng trợn. Nàng bị một kẻ cặn bã bắt nạt, cha của kẻ đó không những không xin lỗi mà còn ép nàng phải gả cho cô ta.
Giọng nàng rất thấp và lạnh, "Tại sao tôi phải gả cho cô ta? Chỉ vì cô ta đánh dấu tôi mà tôi phải tẩy trắng cho các người sao? Đây chính là cách đền bù của các người à?"
Cố Thế Xương nheo mắt, "Con có thể từ chối. Giới giải trí nước sâu đến đâu, con còn rõ hơn ta. Chỉ cần ta muốn dìm con xuống, muốn khiến con biến mất cũng chỉ là chuyện trong vài phút..."
Ngoài cửa, Cố Tri Cảnh lạnh giọng nói: "Tránh ra, tôi muốn vào trong."
Động tĩnh này đã khiến người trong phòng nghe thấy. Cố Thế Xương trực tiếp hạ lệnh, "Đưa tiểu thư về, giam lỏng nó một tháng. Chuyện này đừng để nó nhúng tay vào nữa."
Hai tên vệ sĩ tiến đến định giữ Cố Tri Cảnh lại. Cô lùi về sau một bước, và ngay lúc chúng lao tới, cô tung ra hai cú đấm liên tiếp, mỗi tên một cú. Khi chúng áp sát, cô nhanh chóng giải phóng Pheromone của Alpha cấp cao để áp chế.
Mười mấy giây sau, "rầm" một tiếng, cánh cửa sắt dày cộp bị đạp tung.
Cố Tri Cảnh có chút chật vật bước vào từ bên ngoài, mái tóc rối bên thái dương dán trên khuôn mặt. Vừa từ cục cảnh sát ra, cô xoa xoa những ngón tay đỏ ửng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Xoa xong thuận tay vuốt hết tóc mai ra sau trán.
Trên người cô vẫn còn mang theo Pheromone mang tính kiềm chế, Pheromone mạnh mẽ của Alpha khiến áp suất cả căn phòng đột ngột hạ xuống. Người trong phòng còn chưa kịp phân biệt được mùi gì đã cảm thấy không chịu nổi. Người đại diện của Dã Trì Mộ là người đầu tiên xông ra ngoài. Cố Thế Xương cũng phải nhíu mày, trong lòng thầm mắng đứa con bất hiếu.
"Thưa phụ thân." Cố Tri Cảnh đi tới, biểu cảm vẫn không thay đổi, lạnh lùng, nhìn về phía Cố Thế Xương không kiêu ngạo cũng không tự ti, "Con hy vọng phụ thân đừng can thiệp quá sâu vào đời sống tình cảm của con."
Cố Thế Xương tự nhiên biết con gái mình đức hạnh ra sao, "Cái mớ hỗn độn này mày gây ra ai dọn dẹp? Tổn thất của gia tộc ai đền bù?"
Ánh mắt ông ta liếc xuống: "Mày, hay là nó?"
"Con." Cố Tri Cảnh khẽ dịch bước chân, chắn đi ánh mắt của ông ta đang nhìn Dã Trì Mộ, "Sau này con sẽ chăm chỉ học tập, bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc."
"A."
Cố Thế Xương nói: "Gia tộc giao vào tay mày thì có mà toi đời."
Cố Tri Cảnh lại một lần nữa toát ra ý cảnh cáo, tuyệt không nhượng bộ, "Con hy vọng phụ thân đừng ép buộc Dã Trì Mộ tiểu thư, đừng can thiệp vào ý muốn của cô ấy."
Cố Thế Xương nói: "Ta cũng không can thiệp ý muốn của nó, quyền lựa chọn là ở nó." Dứt lời, ông ta hỏi ngược lại: "Mày không muốn kết hôn với nó, cũng không muốn cưới nó, đúng không?"
Cố Tri Cảnh bị hỏi đến nhếch môi. Nếu cô dám gật đầu, ngày mai Dã Trì Mộ sẽ biến mất khỏi giới giải trí.
Trong lúc đó, cô cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!