Đêm hè chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu inh ỏi. Chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, một sự thay đổi long trời lở đất đã xảy ra, những người tham gia vào chuyện này đều không kịp phản ứng.
Tiếng ồn ào, tiếng còi cảnh sát. Đến nhanh, đi cũng nhanh.
Nhất là Vân Lộng Khê. Hình ảnh trên cây cầu xa xa đập vào mắt nàng. Nàng mờ mịt, luống cuống, cổ tay, cánh tay bị hắn nắm lấy đều đang nóng lên.
Còn rất đau.
Giống như bị một con thú độc nào đó cào trúng.
Vân Lộng Khê rất sợ hãi, càng thêm hối hận.
Nếu như nàng nghe theo lời Cố Tri Cảnh, đồng ý với Quân Hoa Diệu, có phải mọi chuyện đã khác đi không? Tất cả mọi người ở đây, cùng với Cố Tri Cảnh, đều là một phe, chỉ có nàng là bị Quân Hoa Diệu kéo theo, bị mọi người cô lập, rơi vào một vị trí vô cùng lúng túng.
Nhưng bảo nàng đồng ý với Quân Hoa Diệu, điều này quá không thể tưởng tượng nổi. Tại sao lại phải đồng ý? Quân Hoa Diệu đáng sợ như vậy, điên cuồng như vậy, nàng chỉ là một người bình thường, nàng cũng biết sợ chứ.
Giờ đây chứng kiến mọi chuyện rối ren trước mắt, Vân Lộng Khê đã hiểu rõ, dù nàng có đồng ý hay không, Cố Tri Cảnh cũng chẳng để tâm.
Bởi vì Cố Tri Cảnh đã đặt cược toàn bộ vào Dã Trì Mộ.
Sống thì bất cần, chết cũng chẳng hối tiếc. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện dựa vào Vân Lộng Khê dù chỉ một lần.
Đối với Vân Lộng Khê mà nói, câu nói đó chỉ là tấm vé vào cửa, quyết định đi đến địa ngục hay thiên đường. Do dự, cánh cửa đã đóng sầm lại trước sự lưỡng lự của bản thân.
Vân Lộng Khê không dám nhìn nữa, nàng lùi lại. Tiêu Ân Thất ở phía sau đỡ lấy, gọi một tiếng "Tiểu Khê". Tim Vân Lộng Khê bỗng nhiên đập mạnh, nàng "ừm" một tiếng, rồi lại không chút động tĩnh mà kéo giãn khoảng cách với Tiêu Ân Thất.
"Vừa rồi Quân Hoa Diệu điên rồi, chị cũng sắp bị dọa chết rồi. Em không sao chứ? Có muốn để bác sĩ xem cho em không?" Tiêu Ân Thất định vỗ vai nàng để trấn an, nhưng Vân Lộng Khê đã lùi lại, tránh được sự tiếp xúc của cô.
Từ sau trận mưa to, thần kinh của Vân Lộng Khê luôn quá nhạy cảm. Chỉ cần chạm nhẹ vào nàng, nàng sẽ làm quá lên, rất cảnh giác mà kéo giãn khoảng cách với người bên cạnh.
Tiêu Ân Thất thở dài, không khỏi lo lắng cho tiền đồ nghệ sĩ của mình.
"Bây giờ Quân Hoa Diệu ngã rồi, sau này chúng ta phải làm sao? Lúc trước Quân Hoa Diệu còn hứa cho chúng ta mấy hợp đồng, chị mới chịu mang em đến đây."
Vân Lộng Khê nghe cô ấy nói liên tục, tai bắt đầu đau nhức. Trở lại xe dã ngoại, định đóng cửa lại, ánh mắt lại rơi trên cây cầu đó.
Dưới những ngọn đèn bảy màu, trên cây cầu hình vòm, hai người kia đứng yên lặng, đẹp như một bức tranh. Trên mặt hồ, một hai con đom đóm bay lượn quanh họ.
Không phải sự lãng mạn mà Quân Hoa Diệu cố tình ngụy tạo, mà là sự độc nhất vô nhị trong cuộc đời. Nhìn vào khiến người ta ao ước. Một lát sau, chỉ là vài giây ngắn ngủi, Vân Lộng Khê nhìn thấy Dã Trì Mộ đưa tay nắm lấy tay áo Cố Tri Cảnh.
Động tác rất nhẹ, rất ngắn. Dưới ánh đèn đường đêm tối, họ là hai cái bóng, đom đóm theo họ đi xuống, ngược hướng với Vân Lộng Khê.
Nếu Cố Tri Cảnh cho Vân Lộng Khê cảm giác là ác ma.
Thì Dã Trì Mộ là tự nguyện cùng ác ma xuống địa ngục sao?
Cô ấy không sợ sao?
·
Trên cầu, Cố Tri Cảnh ghé mắt nhìn Dã Trì Mộ.
Mắt nàng hoe đỏ, trong đêm tối nhìn không rõ. Nàng từ trên cầu đi xuống, đi qua vườn hoa Mạc Nại, đến bên ao nước nhỏ, mở vòi nước rửa sạch cánh tay.
Chỉ là cánh tay nàng đã bị nước trái cây thấm qua, còn lưu lại mùi nho nhàn nhạt. Nàng cọ rửa, rồi lại bôi một lớp nước rửa tay để rửa sạch.
Làm xong, nàng lắc lắc ngón tay.
Hai người đi về phía rừng cây, Cố Tri Cảnh cứ đi vài bước lại nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt rơi trên người nàng, có một hai phút không thu về được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!