Cố Tri Cảnh cười.
Cô đối xử với Dã Trì Mộ là sự tôn trọng, chỉ là thỉnh thoảng hư hỏng một hai lần để trêu chọc nàng. Về phương diện t*nh d*c, Cố Tri Cảnh nói rất ít. Mỗi ngày đều nói với Omega rằng "tôi phải ngủ với cô" thì quá không đứng đắn, trái với tính cách và cách sống của cô.
Nhưng điều này không có nghĩa là cô tình thú nhạt nhẽo, đối với Omega không có hứng thú.
Cô nhìn Omega vẫn còn đang ở bên trong, ánh mắt hơi suy tư. Đứng quá lâu, gió nóng bên ngoài thổi tới, làm thân thể cô nóng lên.
Đối với đề nghị của Dã Trì Mộ, đứng từ góc độ của một thương nhân mà nói, không lỗ.
10 tỷ bị chặt xuống còn 5 tỷ, lại còn được ngủ với nàng, hoàn toàn là một vụ mua bán kiếm lời không lỗ.
Huống chi, chuyện hoàn thành, ai ngủ ai còn chưa chắc.
Cố Tri Cảnh lại đút ngón tay vào túi, cô gật đầu, "Vậy thì, Dã Trì Mộ tiểu thư, rất mong được hợp tác với cô."
Chờ một lúc, Omega từ bên trong đi tới. Phòng họp mở điều hòa, trên người nàng tỏa ra mùi táo trong veo thấm vào ruột gan.
Trong ngày hè oi bức, ngửi thấy mùi vị ngọt ngào này, trái tim như bị một khối băng chạm vào, rung động.
"Chờ một chút." Cố Tri Cảnh lùi lại hai bước, đến kệ ở ô cửa lấy một chiếc ô che nắng. Da của Omega trắng, không thể bị phơi nắng đen.
Dã Trì Mộ đi dưới bóng ô, không rõ cô đang cười cái gì, ngẩng đầu chỉ thấy những hoa văn trên ô.
Khóe môi Cố Tri Cảnh không hề lộ ra đường cong nào. Người này bề ngoài cực kỳ xinh đẹp, lại thêm cảm giác cấm dục đặc trưng trên người, vẻ đẹp đến một mức độ nhất định cũng rất muốn lột bỏ lớp da người này của cô.
Tay cô cầm ô, ngón tay thon dài nắm chặt cán ô nhỏ dài, thật cao che trên đỉnh đầu Dã Trì Mộ.
Thời tiết nóng oi bức đến mức muốn chui lên. Hai người đi qua đầu cầu, chỉ cảm thấy những tảng đá dưới chân đang sôi sục.
Cố Tri Cảnh tiến lại gần Dã Trì Mộ, hơi lạnh trên người Omega rất quyến rũ.
Cố Tri Cảnh một đường đưa Dã Trì Mộ đến cửa xe, hỏi nàng: "Cần tôi giúp một tay không?"
"Hửm?" Dã Trì Mộ nhíu mày, "Bậc thang tôi có thể tự đi lên được, cần cô giúp gì?"
Cố Tri Cảnh đè thấp giọng nói: "Không phải cô đã đề nghị sao?"
"Hửm?" Dã Trì Mộ không biết cô đang nói gì.
Cố Tri Cảnh từng câu một giúp nàng hồi tưởng lại, "Cô vừa mới nói, hôm nay mời chủ nhân mặc đồ bơi vào, chó ngoan."
Dã Trì Mộ gật đầu, nhìn Cố Tri Cảnh bằng ánh mắt như đang nhìn một con chó, chó xù, hay là một con chó Tuyết Lang khổng lồ.
Cố Tri Cảnh không nhanh không chậm nói: "Không phải cô bảo tôi đến mặc đồ bơi cho cô sao? Chủ nhân."
Hai chữ "chủ nhân" được cô nhấn mạnh, đôi môi mỏng buông lời mỉa mai, càng giống như đang trêu chọc nàng, đặc biệt đọc chữ này ra để khiêu khích nàng.
Dù cho biểu hiện trên mặt cô phong khinh vân đạm, nhưng cảm nhận được sự cố ý của cô, biết rõ điểm yếu của người khác, cố ý nhấc chân dùng đôi giày da của mình giẫm mạnh.
Quần tây thẳng tắp và đôi giày da của cô cách nhau một chút, khoảng cách này vừa đúng để lộ ra mắt cá chân, xương trắng nõn, vừa dễ dàng để dùng tay nắm chặt.
"Chuẩn bị thế nào?" Cố Tri Cảnh hỏi.
Nắm lấy cơ hội liền không buông tay, bản tính của thương nhân.
"..." Dã Trì Mộ sững sờ nhìn cô, không thể không nói, Alpha ở phương diện nào đó có thiên phú dị bẩm. Nàng nghiêm túc nói: "Ý của tôi là cô mặc, tôi nhìn, chó ngoan."
"Nhưng cũng có thể hiểu là tôi mặc cho cô mà, lời cô nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!