Chương 45: (Vô Đề)

Dã Trì Mộ mỉm cười, đáp lại: "Màu đen, cởi ra mới thật sự đẹp."

Cố Tri Cảnh khựng lại, ngỡ ngàng. Nhân vật phản diện này không chỉ trêu ghẹo, mà còn biết cách khuấy động lòng người. Dã Trì Mộ khẽ ngồi xổm, lần nữa vén áo choàng tắm của cô, dùng răng cắn nhẹ lớp vải ôm lấy lồng ngực Cố Tri Cảnh. Ngón tay cô trượt xuống, chặn lại trên đôi môi nàng, như muốn kìm nén cơn sóng đang dâng trào.

"Không được." Cố Tri Cảnh khẽ nói, một lần nữa buộc lại chiếc áo choàng tắm, che đi thân thể vừa mới để lộ.

Chỉ là ngực vẫn phập phồng, để lộ ra một mảng da trắng nõn.

Ban đầu, khi Cố Tri Cảnh đánh dấu nàng, cô cũng chính là người khoác áo choàng tắm đưa nàng đến bệnh viện. Khi ấy, dáng vẻ phóng khoáng, không chút ràng buộc, trên người luôn toát ra một loại khí thế "người sống chớ lại gần" — so với bây giờ còn lạnh lùng hơn gấp bội, giống như một tảng băng sơn không thể tan chảy.

"Tôi lại không định làm gì cô, cô căng thẳng như vậy làm gì." Dã Trì Mộ đứng thẳng người. Khóe môi nàng hơi ướt át, nhíu mày, có chút trêu ngươi mà nói: "Tôi vừa rồi... chỉ đang trêu cô thôi."

"Tôi..."

Thật hay giả.

Diễn xuất của Dã Trì Mộ rất thật, "Cô xúc động à?"

Cố Tri Cảnh có chút lúng túng. Cô là sợ hai người như núi lửa bùng nổ, lát nữa ra ngoài sẽ bị người ta nhìn ra, không ngờ Dã Trì Mộ lại đang trêu chọc cô.

Bị ngược lại một vố.

Lần sau cô nhất định sẽ không để yên.

"Tôi đi tắm." Dã Trì Mộ chuẩn bị đi. Người không nhúc nhích, ngừng lại mấy giây, rồi lại quay trở lại, dùng sức kéo mạnh nút thắt trên hông cô.

Một cái nút thắt xinh đẹp đã bị kéo bung ra.

d*c v*ng trả thù thật mạnh.

Dã Trì Mộ đi vào phòng tắm, đóng cửa lại thật chặt. Nụ cười hóm hỉnh trên đáy mắt tan đi. Nàng siết nắm đấm đập mạnh vào tường. Alpha đáng chết, thật ngốc, thật ngu xuẩn. Đổi lại là Alpha khác, sợ là đã trực tiếp c** q**n áo của nàng ra rồi.

Tân binh à.

Tuyệt đối là tân binh.

Cố Tri Cảnh không được, mấy chữ này đã khắc sâu vào xương cốt của nàng.

Thậm chí cả trong DNA.

Lúc Dã Trì Mộ ra ngoài, Cố Tri Cảnh đã thay xong quần áo. Bộ âu phục được cắt may khéo léo làm cho cô trở nên cấm dục. Chân dài vắt chéo, thân thể ngửa ra sau, lướt điện thoại, đáy mắt là sự che giấu nhàn nhạt.

"Ai gửi tin nhắn cho cô vậy." Dã Trì Mộ lên tiếng hỏi. Nàng đang quấn một chiếc khăn tắm.

Cố Tri Cảnh không ngẩng đầu. Dã Trì Mộ đứng ở vị trí gần đó, cách cô một khoảng. Cố Tri Cảnh hít thở nói: "Cao Phi."

"Ai?" Dã Trì Mộ không biết tên người đại diện của Quân Hoa Diệu. Cố Tri Cảnh giải thích qua, nàng lại hỏi: "Cô ta tìm cô làm gì?"

"Không bàn bạc được với người đại diện của cô, bây giờ đến tìm tôi bàn bạc." Cố Tri Cảnh nói thật. Cao Phi và Quân Hoa Diệu tự xưng là người chính phái, nhưng mở miệng ngậm miệng đều là những lời ám chỉ người khác. Cô thân là thương nhân cũng phải nói một câu âm hiểm: Hợp tác với Quân Hoa Diệu có cơm ăn, không hợp tác với hắn, cả đời nhặt ve chai.

"Họ đưa ra điều kiện gì cho cô." Dã Trì Mộ hỏi.

Cố Tri Cảnh cho nàng xem qua bức ảnh nghệ sĩ mà Cao Phi "không cẩn thận" chuyển tiếp, sau đó nói: "Họ định nhường Moonlight cho tôi."

"Đó là cái gì?"

"Tòa nhà cao tầng đối diện nhà hàng mà lần trước trúng thưởng dẫn cô đi ăn."

"Hắn mua cho cô sao?" Dã Trì Mộ hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!