Hệ thống vô cùng khó hiểu, cứ lải nhải mãi trong đầu Cố Tri Cảnh, bảo cô phải học tập kỹ thuật, nghe đến mức cô phiền muộn trong lòng.
Cô không để ý đến hệ thống nữa, đi đến bên cạnh Dã Trì Mộ. Cô đứng nhìn nàng, hương hoa tường vi che lấp đi mùi thơm của chính Dã Trì Mộ. Mùi hương ấy càng lúc càng nồng nàn, Dã Trì Mộ khẽ nhắm mắt, vẻ mặt lười biếng.
Người còn yêu kiều hơn hoa.
Tất cả những ý nghĩ trong đầu Cố Tri Cảnh đều bị ngăn lại. Cô cúi người, bế bổng nàng lên. Làm Alpha quả thực rất tuyệt, sức lực trên người lớn, ôm một Omega thật dễ như trở bàn tay.
Cố Tri Cảnh từng bước một đi về phía bụi hoa. Cô có thể cảm nhận được sự lệ thuộc của Dã Trì Mộ, giống như một chú mèo con nép mình trong lòng chủ nhân, dựa sát vào cô, tìm kiếm cảm giác an toàn.
Nàng xem mình là chủ nhân sao?
"Muốn đi đâu?" Cố Tri Cảnh dừng bước hỏi.
"Tìm một chỗ ngồi một lát, chỉ là muốn cô ôm thôi." Dã Trì Mộ khẽ nói, giọng nói mềm mại rơi vào tai, làm toàn thân người ta tê dại. Nàng cố ý khống chế âm lượng, chỉ để một mình Cố Tri Cảnh nghe thấy.
Cố Tri Cảnh ôm nàng ngồi xuống bên bồn hoa, hai người dựa sát vào nhau. Xung quanh họ chỉ có người quay phim, livestream đều đã đi quay Quân Hoa Diệu.
Hai người dính nhau quá, lúc Tô Mặc Yên quay đầu lại đã kinh ngạc trước hành động của họ. Trước đây, Dã Trì Mộ đối với Cố Tri Cảnh vẫn có chút khoảng cách, bây giờ lại lệ thuộc vào cô đến vậy.
Cảnh này bị quay lại, không biết là tốt hay xấu.
Nhưng người ngoài có tư cách gì mà ngăn cản. Dã Trì Mộ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, người ở bên cạnh nàng chỉ có Cố Tri Cảnh. Đó vừa là tai nạn, cũng là tuyệt vọng.
Cũng là nàng từ trong bóng tối cố gắng vươn lên mới có thể mở ra một tia hy vọng.
Người ngoài có tư cách gì mà khuyên nàng từ bỏ hy vọng?
Họ đều là những người đã từng rơi vào bóng tối, đều biết rõ con mãnh thú trong bóng tối đáng sợ đến nhường nào.
Tô Mặc Yên ăn hoa quả, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thanh Vi. Bạch Thanh Vi ngồi bên cạnh xem điện thoại, tiểu trợ lý tay cầm một chiếc máy tính, biểu cảm chăm chú, nghiêm túc.
Cô ấy biết làm sao để kéo nhiệt độ, làm sao để tranh thủ cơ hội cho nghệ sĩ.
Tương tự, cũng sẽ không bó buộc nghệ sĩ quá chặt. Trạng thái của Dã Trì Mộ, cô ấy đã ngầm thừa nhận.
Dã Trì Mộ ở khoảng cách gần quan sát Cố Tri Cảnh. Đôi môi mỏng khẽ nhếch, cô luôn thích vuốt hết tóc ra sau trán, sau gáy, rồi để lại một lọn tóc nhỏ cỡ hai ngón tay, buộc thành một đuôi ngựa nhỏ dán sau gáy.
Nhìn kỹ, ngũ quan của cô hơi có nét lai Tây.
Dã Trì Mộ hỏi: "Cố Tri Cảnh, cô là con lai sao?"
"A?" Cố Tri Cảnh chần chừ. Trong nhà cô quả thực có chút dòng máu lai, chỉ là không nhiều. Mẹ cô là con lai, đến đời cô thì không còn rõ nét nữa. "Cô chờ một chút."
"Hửm?" Dã Trì Mộ nghi ngờ nhìn cô. Nàng đang ngồi trên đùi Cố Tri Cảnh, Cố Tri Cảnh lấy điện thoại ra, cô nghiêm túc gửi tin nhắn hỏi Cố Thế Xương: [ phụ thân, mẹ con là người trong nước sao? ]
Dã Trì Mộ nhìn cô, muốn cười, lại cảm thấy thú vị, hỏi: "Cô không biết mẹ cô là người ở đâu sao?"
Đừng nói Cố Tri Cảnh không biết, nguyên chủ cũng không biết. Cô sinh ra không bao lâu thì mẹ đã qua đời. Nhiều năm trôi qua, tình cảm hai cha con cũng không tốt, trong nhà không giữ lại tấm ảnh nào của mẹ, tự nhiên không rõ bà trông như thế nào.
Nguyên chủ lại là một người không có đầu óc, căn bản sẽ không hỏi đến.
Cố Thế Xương rất lâu mới trả lời: [ Mẹ con có một chút dòng máu lai. Chúng ta quen nhau ở một buổi trình diễn thời trang tại nước ngoài, sau đó sinh ra con, không bao lâu thì vì bệnh mà qua đời. ]
Cố Tri Cảnh trả lời Dã Trì Mộ: "Tôi là con lai."
"Phụt."
Không biết còn tưởng cô nói mình là một đứa hỗn xược.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!