Triệu Phương Tinh bỏ trốn quá đột ngột, cả đoàn phim chẳng ai để ý. Nhưng cũng là chuyện bình thường, chẳng ai thân thiết gì với cô ta. Người này bỏ đi chắc cũng lén la lén lút, không để ai trông thấy.
Nghĩ đi nghĩ lại, họ đều nén cười, quay lưng lại với ống kính mà cười.
Thật tình, Triệu Phương Tinh sợ Quân Hoa Diệu xui xẻo đến thế sao?
Ha ha ha ha.
Lúc này trời đã tối, người thì không thể tìm về được.
Mọi người nhỏ giọng bàn tán xem việc Triệu Phương Tinh bỏ đi có ảnh hưởng gì không. Thật khó tưởng tượng một người không tuân thủ quy củ như vậy lại có thể gây dựng được công ty. Người làm ăn điều quan trọng nhất không phải là chữ tín sao?
Hơn nữa, chương trình này sớm muộn gì cũng sẽ phát sóng, cô ta không sợ bị cư dân mạng mắng à?
Sở dĩ Triệu Phương Tinh ngạo mạn như thế, vốn dĩ là ôm tâm tư muốn kéo chương trình này sụp đổ. Thực ra trước khi tới đây, cô ta cũng không có ý định gây chuyện với mọi người.
Thái độ của cả đoàn đối với cô ta thay đổi, hoàn toàn bắt đầu từ màn Dã Trì Mộ giả vờ làm trà xanh cãi nhau với cô ta. Cô ta không nhịn được mà để lộ bản tính thật. Trong đoàn phim, Triệu Phương Tinh mang theo sự kiêu ngạo đặc trưng của giới tư bản, nhiều nhất cũng chỉ dành chút tôn trọng cho ảnh đế, ảnh hậu. Còn những nghệ sĩ nhỏ, trong mắt cô ta chẳng khác gì đám con hát không đủ tư cách bước lên sân khấu lớn.
Sau này dù cô ta có muốn xây dựng lại hình tượng, hòa đồng với mọi người... cũng e là khó.
Lúc này thời gian không còn sớm, sắc trời dần tối. Tô Mặc Yên tương đối cẩn thận, trước khi về, cô ấy nói với đạo diễn: "Đạo diễn, lát nữa ông vẫn nên gọi điện qua, hỏi một chút tình hình của cô ta, tại sao lại đi, đừng để xảy ra nguy hiểm gì."
"Đây là đương nhiên." Đạo diễn trong lòng suy nghĩ, ông chắc chắn phải liên lạc. Cô ta đột nhiên bỏ đi là vi phạm hợp đồng, ông còn phải tìm cô ta để đòi tiền bồi thường nữa.
Nói không còn sớm, mọi người đi đến vườn hoa bên kia dùng bữa. Nhiệm vụ hôm nay là căn phòng vẫn chưa lắp ráp xong, mọi người mang lên mang xuống đều đã mệt, đoàn phim không thất đức đến mức để họ tự làm, đã sớm chuẩn bị đồ ăn ngon cho họ.
Đồ ăn mùi vị ngon miệng, mọi người ăn uống no nê thỏa mãn.
Dã Trì Mộ vẫn luôn mỉm cười, nàng bị những chuyện thú vị trong ngày làm cho buồn cười mãi không thôi. Cơ thể nàng nhỏ nhắn, cả con người như một nụ hoa vừa hé, đến lúc nở nụ cười thì lại càng đẹp mắt.
Tô Mặc Yên tán dương nàng: "Tiểu Dã, sau này em nên cười nhiều hơn. Em trông có tinh thần, có sức sống, trạng thái tâm lý cũng sẽ tốt hơn nhiều."
"Cảm ơn Tô lão sư."
Dã Trì Mộ trở lại xe dã ngoại, tâm trạng rất tốt. Người trước đây luôn mang theo khí tức âm u, bây giờ cười lên, người ngoài nhìn vào luôn cảm thấy rất vui vẻ.
Bóng đêm rơi trên khóe môi nàng, ánh trăng lành lạnh nhẹ nhàng nhảy múa trên người nàng, giống như đang lấy lòng con yêu quái vừa mới hóa thành bướm.
Dã Trì Mộ đi rửa tay, rồi bước đến bên tủ, khẽ nhón chân. Sau lớp kính trong suốt là một chai rượu vang và vài gói kẹo xếp gọn.
Nàng lấy một gói xuống, nghĩ bụng: vui vẻ thì phải tự thưởng cho mình. Dã Trì Mộ xé mép túi, bóp một viên kẹo lên đầu lưỡi, cắn một cái, nước trái cây chua ngọt lập tức vỡ tung.
Vị dứa.
Nàng vẫn thích vị táo hơn, tiếc là gói cuối cùng đã ăn hết, bây giờ chỉ có thể cất trong tủ.
Bạch Thanh Vi gõ cửa rồi từ bên ngoài bước vào, trong tay cô ấy ôm một chiếc hộp, nói: "Sao em lại ăn kẹo?"
Dã Trì Mộ nhếch môi, giấu tay ra sau lưng. Nàng suy nghĩ làm sao để nói với họ, "Bởi vì... vui vẻ, em ăn cũng không nhiều mà."
Nàng tính toán với Bạch Thanh Vi, "Buổi sáng một gói, buổi tối vừa rồi một gói."
Bạch Thanh Vi lắc đầu, không so đo nhiều với nàng. Dáng người Dã Trì Mộ rất gầy, tựa như một tờ giấy mỏng manh, ăn thế nào cũng không mập. Bạch Thanh Vi không có ý định để nàng tăng cân, bởi vì sự mong manh dễ vỡ trên người Dã Trì Mộ đã làm cho nàng đẹp đến tột cùng. Trong giới giải trí hiện tại không có nghệ sĩ nào có thể đạt đến điểm này.
Nàng giống như trời sinh mị cốt, rất biết cách mê hoặc lòng người.
Bạch Thanh Vi đặt chiếc hộp trong tay vào ngăn tủ ở cửa, cô ấy đi xem tủ đựng đồ, định lấy kẹo, Dã Trì Mộ vội nói: "Chị đừng ăn."
Bạch Thanh Vi chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn nàng, "Nhìn em căng thẳng chưa kìa, một gói kẹo thôi mà, cứ như chị sắp cướp tiền của em vậy." Cô ấy cũng không có ý định ăn kẹo của Dã Trì Mộ, chỉ là kiểm kê xem còn bao nhiêu gói, để quy định nàng ăn bao nhiêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!