Chương 36: (Vô Đề)

Cố Tri Cảnh là do Bạch Thanh Vi gọi tới. Cô qua lấy thuốc xịt muỗi, vì trong xe bên kia muỗi nhiều quá. Vừa đến nơi, cô đã thấy Dã Trì Mộ nằm trên giường, tay níu chặt lấy chăn mền, thân thể thỉnh thoảng lại co giật. Cô đi qua gọi thế nào cũng không tỉnh, Bạch Thanh Vi hết cách, trong lúc tuyệt vọng đành gọi Cố Tri Cảnh đến thử. 

Không ngờ lại thật sự có hiệu quả. 

"Phiền cô rót một ly nước tới đây." Cố Tri Cảnh ôm lấy eo Dã Trì Mộ, tay lau đi mồ hôi trên trán nàng, nhỏ giọng nói: "Không sao, rất nhanh sẽ hết đau thôi." 

Cô không biết cách an ủi người khác cho lắm, trong miệng cứ lặp đi lặp lại chỉ có hai câu như vậy, nhưng rơi vào tai Dã Trì Mộ lại có thể xoa dịu đi cơn đau của nàng. 

Đây cũng là cảm giác của hiện thực. 

Dã Trì Mộ níu chặt lấy áo Cố Tri Cảnh, không dám buông, cũng không nỡ buông. Nàng nắm đến mức lớp vải trên ngực Cố Tri Cảnh nhăn nhúm lại. Cố Tri Cảnh mặc một bộ đồ ngủ màu lam xám, cô vừa mới từ trên giường bò dậy. Dã Trì Mộ dùng sức đến mức ngón tay sắp bấm vào da thịt Cố Tri Cảnh. 

Bạch Thanh Vi bưng nước tới, cô ấy đã đổi sang nước ấm. Cố Tri Cảnh đưa ly nước đến bên đôi môi trắng bệch của Dã Trì Mộ, nàng khẽ hé môi uống nước. 

"Còn đau không?" Cố Tri Cảnh hỏi. 

"Đau." Giọng Dã Trì Mộ rất khàn, yếu ớt, giống như một chú mèo con bị thương, dù được cứu giúp vẫn giữ lại mấy phần cảnh giác, phòng bị người khác đến gần, để tránh họ chỉ là giả vờ tốt bụng. 

Cố Tri Cảnh lại cho nàng uống thêm hai ngụm nước. Đợi đến khi môi nàng không còn khô như vậy nữa, Cố Tri Cảnh mới trả lại ly nước cho Bạch Thanh Vi. Cô trực tiếp bế bổng Dã Trì Mộ lên, cánh tay nàng chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể buông thõng một cách yếu ớt. 

"Cô mang nàng đi đâu vậy?" Bạch Thanh Vi hỏi, vội vàng đuổi theo ra ngoài. 

"Đến bệnh viện xem sao." 

Cố Tri Cảnh vô cùng may mắn, Alpha ở thế giới này sức lực rất lớn, cô có thể nhẹ nhàng ôm lấy một Omega. Cô ôm nàng từng bước một đi ra ngoài, Bạch Thanh Vi đi lấy bình giữ nhiệt đổi một ít nước rồi đi theo cô. 

Động tĩnh bên này lớn, các khách mời khác nghe thấy cũng đều đi ra xem. Tô Mặc Yên ở gần, cô ấy chưa kịp đổi giày đã chạy tới hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy, cơ thể không thoải mái sao? Buổi chiều không phải vẫn còn rất tốt sao?" 

Khi nhìn rõ tình trạng của Dã Trì Mộ, cô ấy lại hỏi: "Có phải là hội chứng căng thẳng sau sang chấn không?" Rồi lại nói, "Bệnh nghề nghiệp của diễn viên, hay là ôm em ấy về lều đi." 

Cố Tri Cảnh ban đầu không hiểu Tô Mặc Yên đang nói gì. Dã Trì Mộ đột nhiên dùng hết sức lực vòng tay qua cổ cô, lực tay càng lúc càng lớn, sắp siết cô đến không thở nổi, dường như không muốn ở lại, không muốn Cố Tri Cảnh nói chuyện với người khác. 

Tô Mặc Yên nói: "Cô chờ tôi một chút, tôi đi lấy thuốc, cái này ăn vào là ổn thôi." 

Tô Mặc Yên nhanh chóng chạy về lều của mình, đôi dép bông trên chân đã ướt đẫm. Cô ấy lại lấy ra một chai thuốc, đổ một viên ra lòng bàn tay định đút cho Dã Trì Mộ ăn. 

Là thuốc ba phần độc, Cố Tri Cảnh nhíu mày, "Thuốc gì vậy?" 

Tô Mặc Yên nói: "Yên tâm đi, đây là sản phẩm bảo dưỡng sức khỏe, giúp an thần, ăn vào có thể ổn định cảm xúc, giống như kẹo vậy." 

Cố Tri Cảnh lắc đầu, vẫn không để Tô Mặc Yên cho uống. 

Dã Trì Mộ cắn môi, người từ từ co quắp lại. 

Tô Mặc Yên nắm chặt chai thuốc, nói: "Trước kia đóng phim quá nhiều, thỉnh thoảng sẽ không phân biệt được mộng cảnh và hiện thực, cơ thể sẽ rất khó chịu. Chính là giống như Tiểu Dã bây giờ." 

Tống ảnh đế không dám ra tay giúp, anh ta cũng lo lắng gật đầu, nói: "Tôi thường xuyên mơ thấy mình bị hành hạ, bị vạn tiễn xuyên tâm, người yêu chết ngay trước mắt, nước mất nhà tan, đến cả vợ cũng không bảo vệ được, toàn là những cảnh tuyệt vọng." 

Bộ phim đó anh ta đóng cùng Tô Mặc Yên. Hai người là tướng quân và công chúa, vì bảo vệ quốc gia mà chiến tử sa trường, vợ con còn bị hành hạ ngay trước mắt. 

Bộ phim này đã trực tiếp giúp họ một người thành ảnh đế, một người thành ảnh hậu. Sau này hai người không hợp tác nữa, bên ngoài nói là do họ bất hòa, thực tế là vì quá nhập vai, diễn quá chân thật, ai cũng không dám gặp lại ai. 

Cảm giác chân thật khiến họ không phân biệt được hiện thực và mộng cảnh. 

Hai người cảm thán, Cố Tri Cảnh sắc mặt bình tĩnh. Họ chỉ dùng diễn kỹ, chỉ là quá nhập tâm đã khó chịu đựng, mà cuộc đời của Dã Trì Mộ thì vẫn luôn tăm tối, nàng đã chịu đựng như thế nào, làm sao mới có thể từng bước một leo ra... 

Mỗi một phần đau đớn đều rất rõ ràng. 

Dã Trì Mộ nghe họ nói chuyện. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!